Ấp tập viết

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Tôi nằm trên cánh đồng. Gió thổi vi vu bạt ngàn. Những thanh âm rì rào lùa bên dưới mang tai. Nghe buồn buồn. Tôi nghe tiếng Anh gọi. Lẫn vào trong chiều gió thổi mơn man. Nắng hửng trườn qua mí mắt. Và làm ấm đôi cánh tay để trần.

Tôi nghe tiếng sột soạt trong khi vẫn đang nhắm mắt. Rồi hơi ấm và mùi hương của Anh, xộc vào cánh mũi. Những cảm giác chân thật đột nhiên khiến tim tôi hồi hộp. Và kỳ lạ rằng, dường như là một ánh sáng, một đốm sáng, một hy vọng nào đó khiến tôi phải mỉm cười chờ đợi. Dẫu rằng tôi không biết thứ gì đang thực sự ngoài kia. Có lẽ Anh đang đan tay sau đầu. Khuỷu tay anh vô tình chạm nhẹ qua vai tôi. Tiếng Anh thở. Khẽ khàng thôi, nhưng an toàn. Đủ để tôi biết bên cạnh tôi lúc này đang là ai.

Một lúc lâu, khi nhịp thở của Anh đã yên bình, tôi mới mở mắt. Anh giống hệt như tôi tưởng tượng. Nằm im, thở khẽ, gối đầu trên một đồng cỏ. Những ngọn cỏ cao trổ xung quanh chúng tôi rì rào. Tôi vươn tay muốn bắt một lọn gió, một lọn nắng. Thật muốn giữ chúng lại. Giá cả thế giới trong khoảnh khắc ấy có thể đóng khung in hình. Không chỉ là anh, là tôi, là nắng, là gió. Còn là khu rừng, là đám thạch tinh, là những ngọn núi, là lũ cá vàng nằm trong hồ sâu. Tôi ước ao có thể gom trọn thế giới, và để trái tim mình hòa cùng chúng khi ấy.

  • Ngày mai em rảnh chứ?

Anh mở mắt. Đôi mắt anh nhìn tôi. Chẳng có ý đồ sâu xa gì.

  • Làm gì ạ? - Tôi hỏi lại khi không muốn đối diện anh. Vị trí này làm tôi hơi bối rối. Tôi nằm xuống, song song với anh, nhìn lên bầu trời và tìm lại nhịp thở êm đềm của mình.
  • Mình sẽ đi tới tim rừng. - Anh trả lời. - Anh nghĩ mình cũng nên chỉ em một chút, nếu như Anh biến mất, ít ra em cũng sẽ mang máng điều gì. Thực ra thì, - Anh nhăn mặt. - tự khám phá thì cũng chẳng vấn đề. Nhưng nếu biết một chút, em sẽ tự tin hơn. Rằng mình cũng đã từng nhúng chân vào cái thau nước đó, và không bị bỏng đâu mà.

Nắng vắt vẻo trên những tán cây. Tôi mỉm cười và chỉ thấy lời anh nghe như gió thoảng ơ hờ.
  • Trời đẹp ghê. Anh nhìn kìa, đám mây kia giống con cá sấu không. - Tôi chỉ lên bầu trời. - Còn bên cạnh là mặt người định ăn con cá sấu.
  • Nhìn giống củ cà rốt. Còn cái kia giống Apple chứ.
  • Anh nhìn ngược rồi. Đây này, đây là đầu con cá sấu nhé. Đấy, còn kia là cái đuôi. Cái mồm đang há này. Anh có thấy chỗ thủng kia không. Đấy là mắt nhé.
  • Không, chẳng giống gì cả.
  • Có mà anh chẳng chịu nhìn gì sất.
Anh càm ràm một lúc. Chúng tôi cãi cọ và tôi đánh vào vai anh.

  • Ừ. Em nói gì cũng đúng.

Tôi bật cười khi nhìn gương mặt miễn cưỡng của Anh khi đầu hàng.


Một lúc sau, chúng tôi đứng dậy. Tôi hơi tiếc khi phủi những bụi cỏ khỏi tay áo. Trước khi trở lại Nhà Kính, chúng tôi đi qua hồ. Anh gọi cá vàng. Chúng trồi lên khỏi mặt nước. Những cơ thể khổng lồ lặng lẽ. Tôi vẫy tay chào chúng. Chúng gật cái đầu như đáp trả. Những vảy vàng chỉ ánh xạ lấp loáng và dần biến mất hẳn khi chúng lặn sâu xuống dưới đáy hồ.

Khi đi qua Bức Tường Đá, đám thạch tinh vẫn trốn tôi. Chúng nép sau những viên đá lớn. Anh bảo tôi đám này không thể gọi ra được, chỉ có chúng tự tìm đến mình thôi. Băng qua một khoảng bụi rậm, anh rẽ trái và trở lại Nhà Kính. Tôi không nghĩ tôi lại tìm tới chốn xa như thế. Anh đùa rằng vì anh cố ý dẫn tôi đi đường vòng. Tôi nghĩ trong một lúc tôi đã muốn đó không chỉ chỉ là một lời đùa cợt. Anh dẫn tôi tới tận cầu. Nắng đổ trên yên chiếc xe đạp địa hình. Tôi không muốn về nhà nữa. Tôi quay lại nhìn Anh, nhưng trong mắt Anh không có ý giữ tôi ở lại lâu hơn.

  • Em về đây. - Tôi cúi đầu và đi về phía xe.
  • Ừ. Về nhé.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Có vẻ mình không có duyên lắm với viết kiểu văn cho trẻ em :))) Cũng hơi rầu xíu vì mình khá trông đợi iem này sẽ làm nên chiện. Cơ mà cũng một phần là do mình chưa phân tích kỹ, lý ra ở phần truyện khác sẽ trúng hơn. Chẹp. Có điều mình lại không có hứng viết phần truyện khác đó nữa.

Dù sao thì em bé cũng đã được lên :> Một kỷ niệm cạch đến già :)))))) cười nắc nẻ :))))))) Một lát ngắn, có lẽ dành cho mình, nhiều hơn là dành cho một ai khác.

À quên :> Còn phải cảm ơn bạn KD đã khiến mình thấy vui vẻ hẳn :>

Chà, dạo này mình không còn hay viết những thứ giời ơi đất hỡi :> Tự dưng lại hơi thèm :>

Tận sâu trong cánh rừng già, nơi ven con suối vắt ngang giữa hai đồng cỏ dại, có một căn nhà nhỏ tí hon. Dù trông hình dạng của nó hệt như chiếc giỏ nan úp ngược, nhưng đừng nhầm lẫn, đó thực sự là một mái nhà. Nếu vẫn còn chưa tin, bạn hãy cúi người xuống, hé mắt vào một lỗ nhỏ bên trái, bạn sẽ thấy toàn bộ nội thất xinh xắn nằm trong đó: Chiếc giường êm ái nhất trần đời, vốn nguyên bản là một bông hoa cúc. Một chiếc bàn làm việc xếp ngay ngắn gần cửa ra vào. Phòng bếp với đầy đủ dụng cụ đồ nghề tinh xảo. Và đặc biệt nhất là những dây leo tạo thành giá sách kéo cao lên tận nóc nhà. Phải là người thật thân thiết với khu rừng, bạn mới biết được chủ nhân của căn nhà đó là cô người lùn Tí Nị.

Một ngày mới lại bắt đầu với cô người lùn khó tính nhất khu rừng. Cô Tí Nị đã tỉnh dậy từ sáng sớm, nhanh chóng bước xuống giường, ăn bữa sáng đầu ngày gồm vụn bích quy và tách mật ong sương mai. Trời mưa rả rích suốt từ đêm qua, khiến cho cả căn phòng đều ẩm ướt cả.

“Ôi trời!”

Tí Nị vừa than thở vừa dọn dẹp lại nhà. Xong xuôi, cô mới yên vị trên bàn làm việc. Cô nhanh tay lật tìm trang tài liệu “Bách thảo toàn thư” vốn đang dịch dở từ tiếng Anh sang tiếng người lùn, tay còn lại chuẩn bị bút lông. Chỉ còn chút ít nữa thôi, công việc của cô sẽ hoàn thành. Vậy mà…

“Trời ạ.” Tí Nị bất chợt buông bút, thở dài.

Đã suốt một tuần nay, trang giấy cuối cùng của cuốn sách vẫn trắng tinh, Tí Nị không hề viết thêm được chữ nào. Một người vốn luôn tay luôn chân, kỷ luật như cô, thế mà đột nhiên lại như vậy. Quả là lạ lùng!

Rầm! Rầm!

Cơn địa chấn đột ngột dậy lên từ dưới đất. Tí Nị bật người ra khỏi ghế, ngã lăn xuống sàn. Vài tách trà trong tủ kính cũng rơi vỡ tan tành.

Tiếng mưa vẫn rả rích, kèm theo đó là một âm thanh lạ phát ra từ đồng cỏ. Rõ ràng đây không phải tiếng của mấy chú nai hay bén mảng tới. Nỗi lo sợ đột nhiên lan nhanh trong lòng, Tí Nị lồm cồm bò dậy, rón rén bước đến sát cánh cửa ra vào.

Không có ai.

Quái lạ!

Tí Nị lại nhón chân bước từng bước về phía khung cửa sổ. Chiếc mành hoa dần được kéo lên từ từ. Tí Nị căng mắt nhìn theo.

Ngoài cửa sổ, một chiếc bờm lông vàng xuất hiện. Cô người lùn trợn tròn mắt.

Sư Tử! Một con Sư Tử ư?

Tí Nị cắn chặt răng, không dám thở mạnh. Ấy thế, ánh mắt của đối phương đã dính chặt lấy cô.

“À… À… Ờm…” Chú Sư Tử phía bên ngoài lắp bắp mở miệng. “Tôi… Tôi xin lỗi…” Chú ngừng lại. “Cô… Cô có biết… ai ai… ai là Do… Dorothy… không… không… không ạ?”

***​

Trời đã tạnh mưa. Những ánh nắng đầu tiên trải dài trên đồng cỏ thơm mùi ban sớm. Tí Nị đứng trước căn nhà của mình, khoanh tay nghĩ ngợi. Đối diện với cô là một chú sư tử to lớn, đang ngồi khóc thút thít.

“Vậy ra cậu là Sư Tử Nhút Nhát, và cậu cần tìm Dorothy?”

“Đúng vậy… Huhuhu…”

Tí Nị nhăn mày trước sự mau nước mắt của người bạn mới.

“Có thế cũng khóc.” Cô hậm hực.

“Cậu làm sao mà hiểu được chứ? Nếu không gặp Dorothy, tớ sẽ vĩnh viễn mất Lòng Can Đảm.” Nói rồi Sư Tử Nhút Nhát lại òa lên nức nở.

Tí Nị “hừ” một tiếng, xoa cằm nghĩ ngợi.

“Chà,” Tí Nị chép miệng. “Biết đâu được đấy, có khi chẳng cần Dorothy, cậu vẫn tìm được Lòng Can Đảm. Hay cậu thử đi theo hướng ngôi sao phương Bắc một chuyến xem. Mấy cuốn sách cổ vẫn thường nói thế đấy:

Chớ có ngần ngại

Bắc thang lên hỏi

Ngôi sao phương Bắc

Nằm trái khung trời.”

“Cậu sẽ đi với tớ chứ?”

“Ôi dào ôi! Cậu phải tự mà đi đi chứ.”

“Huhuhu…”

Tí Nị chán nản nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Sư Tử Nhút Nhát.

“Thôi được rồi. Tớ sẽ tiễn cậu một đoạn. Trời ạ, tôi còn biết bao nhiêu việc.” Câu này thì Tí Nị biết thừa mình chỉ đang nói xạo.”

***​

Và thế là Tí Nị chuẩn bị đồ đạc, mang theo cả chiếc la bàn nho nhỏ, rời nhà hướng về phương Bắc. Đã rất lâu Tí Nị không bước ra khỏi nhà, lâu tới mức cô không còn nhớ lần cuối cùng mình đi đâu đó là bao giờ. Cô cùng Sư Tử băng qua đồng cỏ, đi, đi mãi, đi hết nửa khu rừng già, đi tới khi hoàng hôn bắt đầu chiếm trọn bầu trời.

Suốt chặng đường dài, Sư Tử Nhút Nhát kể cho Tí Nị nghe bao nhiêu chuyện. Hóa ra không phải Sư Tử Nhút Nhát sinh ra đã không có Lòng Can Đảm. Chỉ là cậu đã đánh mất nó dưới một dòng sông và không sao tìm lại được nữa. Vì cũng muốn như anh mình - người anh trai đã tìm thấy Lòng Can Đảm khi gặp Dorothy - nên cậu đã lặn lội đến tận đây.

Khi trời tối hẳn, Tí Nị liền bảo Sư Tử Nhút Nhát nghỉ ngơi dưới chân một con thác. Cô tháo vát đánh lửa, mở trong tay nải lương thực mình mang theo, lại còn nướng cho Sư Tử con cá mà cậu ta bắt được.

“Cái gì cậu cũng làm được nhỉ?”

Tí Nị nở mũi cười sung sướng nhưng vẫn khiêm tốn đáp lại:

“Nếu cậu mà gặp bảy người anh trai của tớ thì cậu sẽ còn nể nữa. Họ đi đào vàng, đào đá quý, lại còn có thể làm ra đủ mọi dụng cụ. Mấy đồ làm bếp trong nhà tớ đều là họ làm cả đấy.”

“Bảy người anh trai? Có phải họ là bạn của Bạch Tuyết đúng không?”

“Đúng rồi. Họ nổi tiếng lắm.”

“Ồ…” Sư Tử Nhút Nhát gật gù. “Thế mà tớ không biết họ còn có một người em gái cơ đấy.”

Tí Nị nhún vai.

“Chẳng mấy ai biết tới tớ đâu mà.”

Bầu trời đêm lấp lánh những ánh sáng xanh huyền diệu. Tưởng như muôn vì sao tạo thành một dòng suối nhỏ, như dòng suối gần nhà Tí Nị, vắt ngang bầu trời. Tí Nị nhìn ngắm bầu trời đêm, không hiểu sao một niềm muộn phiền len lỏi trong lòng. Thực tình, Tí Nị cũng muốn giống anh mình, có một cuộc đời thú vị, muốn được lưu lại trong một cuốn sách nào đó. Nhưng từ bé đến lớn, Tí Nị chưa bao giờ nổi bật. Điều tự hào duy nhất của Tí Nị là tên cô cũng được ghi lên những cuốn sách - dù không phải dưới dạng một nhân vật chính, mà là một dịch giả. Đó từng là niềm vui duy nhất của cô, vậy mà cả tuần nay, khi nghĩ tới việc sẽ kết thúc cuốn sách thứ một trăm, và dịch cuốn tiếp theo, Tí Nị lại chẳng thấy vui chút nào. Cô chỉ cố để được giống anh mình thôi phải không?

“Cậu đang buồn đấy à?”

Tí Nị giật mình. Trong suốt cuộc hành trình, lần đầu tiên cô người lùn lắp bắp.

“Hả? À à… Gì chứ? Tất nhiên là không.”

Sư Tử không nói gì nữa. Nó ngả chiếc đầu lớn của mình lên hai chân trước.

“Cũng chẳng mấy ai thích tớ đâu mà. Tại tớ cứ khóc mãi. Biết sao được, tớ sợ nhiều thứ quá. Hồi tớ còn nhỏ ấy, cha tớ vẫn luôn nói với tớ thế này: “Con là một đứa đặc biệt, con trai ạ, hãy tin là như thế. Sự thiếu thốn của con chưa bao giờ là khiếm khuyết, chúng sẽ dẫn con tới nơi cần con, và bản thân con cũng cần nó”. Câu ấy luôn an ủi tớ mỗi khi tớ không thể ngừng khóc.”

“Cha của cậu tuyệt đấy.” Tí Nị mỉm cười, những ánh sao lấp lánh trong đôi mắt cô.

Đúng lúc này bất chợt một tiếng hát vang lên từ đằng xa. Những con đom đóm không biết từ đâu cũng lập lòe xuất hiện khắp không trung.

Cả Tí Nị và Sư Tử Nhút Nhát căng mắt tìm ra nơi phát ra giọng hát.

“Có lẽ là hội yêu tinh mũi đỏ đấy. Họ thích hát hò và tụ tập lắm.” Mắt Tí Nị sáng rực. “Kia rồi, cậu có thấy đốm lửa đằng sau gốc dẻ gai kia không?” Tí Nị ngừng một chốc rồi huých vào người Sư Tử. “Này, cậu ra xin họ cho mình nhập hội cùng đi?”

Sư Tử Nhút Nhát lập tức nhảy dựng lên.

“Sao lại là tớ?” Răng Sư Tử đánh vào nhau run cầm cập. “Tớ chẳng nề gì, nhưng mà cậu thích thì tự đi làm đi chứ?”

“Tớ nào có thích…” Tí Nị cũng nhảy dựng lên, chối đây đẩy. “Cữ tớ mà thích hát hò…” Tí Nị bất chợt dừng lại.

Một khoảng lặng dài. Hai người bất động trố mắt nhìn nhau. Rồi Tí Nị phá lên cười lớn, Sư Tử ôm bụng ngặt nghẽo theo sau.

“Trời ạ, nào, đi chung thôi nào.” Tí Nị cười khúc khích, nói.

Tối hôm ấy, cả Tí Nị và Sư Tử vui vẻ nhập hội với yêu tinh mũi đỏ. Họ cùng nhau nhảy quanh đống lửa, cùng ca vang bài hát của làng yêu tinh. Tiếng cười nói, tiếng hát vang khắp khu rừng. Bài ca ngân mãi, vươn xa, xa tới mức dường như chạm tới cả ngôi sao phương Bắc đang lấp lánh phía trái khung trời xanh thăm thẳm:

"Nào hãy hát lên theo ta

Rẽ trái hai lần và rẽ phải một lần

Xuyên qua ngõ cụt

Để tới vực thẳm

Ta xin tha thứ

Tha thứ cho mọi lỗi lầm

Tha thứ cho mọi sai trái

Tha thứ cho thất bại kể cả khi nó còn chưa tới

Vì con đường cần đi luôn là rẽ trái hai lần và rẽ phải một lần

Ta trả ta tự do

Khỏi những sợ hãi

Khỏi những ràng buộc

Để xuyên mình qua ngõ cụt

Và lao mình tới vực thẳm lần nữa."


***​

Sớm hôm sau, Sư Tử Nhút Nhát và Tí Nị lại tiếp tục lên đường. Họ dừng lại khi tới được bìa rừng. Ánh nắng vươn cao trên những lùm cây.

“Cậu không muốn đi với tớ nữa à?” Sư Tử mếu máo hỏi.

“Tớ muốn trở về nhà suy nghĩ cái đã.”

Sư Tử Nhút Nhát buồn bã. Dường như mắt chú ta lại đỏ hoe.

“Nhưng mà tớ đã rất vui đấy nhé.” Tí Nị bật cười, tiến tới ôm chặt chân trước của Sư Tử Nhút Nhát. “Cảm ơn cậu.”

“À…” Sư Tử bỗng dưng đỏ mặt. “Tớ… Tớ cũng… thế.”

Tí Nị đưa Sư Tử Nhút Nhát chiếc la bàn của cô, rồi vẫy tay nhìn Sư Tử rời đi. Khi người bạn mới chỉ còn là một dấu chấm nhỏ, Tí Nị mới hít sâu, nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Chốc cô người lùn khẽ mỉm cười, thở nhẹ một hơi. Cô quay người, vui vẻ hướng về nhà, nghĩ tới vụn bích quy cùng tách mật ong sương mai đang chờ mình.

Và có lẽ, còn cả một chân trời mới của riêng cô cũng đang chờ cô ở đó.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Viết cho bé nhà :>

Tiếng động cơ ồn ã từ xuồng cậu Tư vẫn còn văng vẳng vọng về dưới ánh chiều chập choạng. Thằng Nam thẫn thờ trên cái võng mắc trong nhà bè, đưa mắt dõi theo con xuồng của cậu mình. Tiếng dép má nó loẹt xoẹt vang từ hông chòi lá, nhưng nó không còn bận tâm được chi nữa. Giọng cậu Tư vẫn đang ám lấy nó.

“Tía mầy mất. Má mầy nuôi mầy, có việc ăn việc học mà mầy cũng làm hổng xong. Mầy làm thế không thấy có lỗi với má mầy hả? Hay rồi, giờ mầy trượt, chỉ có nước ăn cám.”

Thằng Nam nhớ lại lời cậu, thở dài thườn thượt.

Hổm rày, nó mới trượt cấp ba.

***

Thằng Nam buồn. Má thằng Nam cũng buồn.

Thực ra, thằng nhỏ biết mình trượt từ hôm thi xong. Suốt từ bữa đó, lúc nào nó cũng lẩm nhẩm xin tía nó ở trên trời, phù hộ cho nó, chỉ cần sát điểm thôi cũng được, đỗ bừa vào trường nào đấy thôi cũng được.

Thế mà… Chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Tía đã không giúp nó.

Mà trách ai bây giờ? Nó có học hành gì đâu, cậu Tư mắng cũng chẳng sai câu nào.

“Cái thứ âm binh. Nhỏ thì quấy làng quấy xóm, lớn thì làm khổ má mầy. Chẳng hiểu chị Hai có tội tình gì mà rước phải cái nhà này.”

Từ trước tới nay, chẳng bao giờ người ta thấy thằng Nam chịu khó học hành. Tối ngày, thấy má nó la nó chỉ biết gây sự, phá làng phá xóm. Ai biết đâu, nếu không phải tụi thằng Khoa nhạo nó là thằng không cha, thì nó đâu có tính gây gổ với lũ đó?

Rồi gần thi cấp ba, thằng Nam chịu nghe lời má, cố gắng học hành chăm chỉ. Nhưng chữ nghĩa cứ vô đầu lại rơi rớt hết cả, điểm số của nó bao giờ cũng xếp cuối lớp. Lâu dần, cô giáo sinh ác cảm với thằng Nam. Cứ đi họp phụ huynh, cô lại ý tứ bóng gió, réo tên má nó trước mặt tía má người ta. Riết nó đâm ra ghét cô lúc nào không hay, toàn cúp tiết, trốn học lêu lổng.

Giờ thì hậu quả là nó trượt. Thằng Nam lại thở dài trông ra mặt sông tối om.

Từ bữa tới giờ, nó với má chẳng ai nói với ai câu nào. Cả ăn cơm, nó cũng không ăn cùng má. Nãy má biểu nó vô dọn chén ăn tối. Nó dọn xong, vô tình chạm mắt má, suýt thì khóc. Thằng Nam vội vàng bảo má ăn trước, chốc nữa nó ăn sau rồi nó dọn. Nói xong, nó nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy. Thằng nhỏ chạy ù ra ngoài bờ kè từ chiều tới lúc khuya, muỗi cắn đầy chân, bụng dạ réo ùng ục, vẫn chưa chịu về.

Cũng tại, thằng Nam đâu muốn khóc trước mặt má nó.

***

Sớm.

Nắng lên cao quá đầu, đổ bóng hàng dừa nước phản chiếu xuống mặt sông.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Tiếng chó sủa khiến thằng Nam đang say giấc trên cái phản trong chòi lá, mơ màng tỉnh dậy. Nhưng vừa mở mắt, nó đã ngẩn ra. Hết nhìn con chó xa lạ trong cái làn tre của má, thằng nhỏ lại nhìn má thắc mắc. Má nó đặt cái làn xuống dưới sàn, rồi vội vàng bước xuống thang.

“Chó nhà nào đi lạc. Thấy tội tội nên tao dắt về.” Giọng má lạnh tanh, chẳng có chút âm sắc nào.

Thằng Nam ngơ ngẩn nhìn con vật trước mặt. Từ nãy tới giờ, con chó cỏ vẫn ngồi im trong cái làn của má, nó chăm chăm nhìn thằng Nam không dứt. Chiếc mõm dài của nó hếch lên, hửi hửi xung quanh tò mò. Tâm trạng thằng Nam vui vẻ lên một chốc, nó xỏ dép bước xuống dưới giường tiến về phía làn tre.

“Grừ…“ Con chó lập tức nhe răng về phía thằng Nam.

“À… Dữ dằn quá ta?”

Nó bất ngờ, cười lớn rồi dừng lại, ngồi xổm xuống.

“Má tao đưa mày về đó. Tao là con bả, nghe hông? Tao cũng là chủ mày đó. Liệu hồn nha, láo nháo tao uýnh mày đó nghe.”

Như nghe hiểu những gì thằng Nam nói, con chó sủa “gâu” một tiếng, rồi lại nhe răng phản đối.

“Trêu nó, nó lại cắn cho.”

Tiếng cái thang dựng tạm kêu cọt kẹt theo bước chân má. Má lúc này đã quay trở lại trên chòi, xách một cái làn nhựa khác. Thằng Nam liếc thấy má, nó im hẳn, đầu cúi xuống đất.

Má cũng không ừ hử gì hơn, lấy cái nón lá đội đầu, rồi lại quay xuống nhà. Thằng Nam nhìn theo bóng má, rồi lại chăm chú nhìn con chó trước mặt.

Đột nhiên trong lòng thằng nhỏ dậy lên một cảm giác lo sợ.

Nhà nó nuôi hai miệng ăn đã khó, nói gì tới… Mà, má có bao giờ thích chó. Từ bé đến lớn nó đã xin nuôi chẳng phải một, hai lần, có bao giờ má đồng ý đâu?

Sao hôm nay…?

***

“Cậu Tư! Cậu Tư! Lại biểu coi.”

“Chi vậy chị Hai?”

“Có cái này hay lắm nè. Lẹ lẹ coi. Nè, con chó tui mới dắt về đó.”

“Chèn đét ơi! Chị Hai mua hồi nào mà lẹ dữ vậy? Chị Hai đặt tên chưa? Úi cha.” Cậu Tư vừa cười vừa ngồi xuống, ôm con chó đang dính chặt bên bắp chân. “Quấn người thiệt đó.”

“Mới nhặt về sáng nay à. Tui cho nó mỗi miếng khoai, nó cứ đi theo vầy đó. Tui tính kêu là Mật.”

Thằng Nam trốn ra ngoài bờ đất, dòng tai nghe lỏm cuộc nói chuyện của má với cậu Tư. Chưa bao giờ nó thấy cậu Tư cười nói dễ chịu như thế với nó cả. Thằng Nam hằn học nhìn con chó nhảy chồm chồm trên chân cậu. Con Mật kể cũng khôn lắm, rõ là trưa nay, nó hằm hè suốt với thằng Nam, thế mà giờ đã vẫy tít đuôi lấy lòng cậu Tư. Thằng Nam trề môi, mất hứng ném một viên đá xuống dưới lòng sông.

“Nam!”

Má đột nhiên gọi nó từ trên chòi. Thằng Nam giật nảy mình, dạ ran một tiếng.

“Trông nhà nghe, tao với cậu Tư đem con Mật đi tiêm phòng.”

Lại còn đem con Mật đi tiêm phòng nữa chứ. Má giàu từ lúc nào mà thằng Nam hổng biết đó.

“Đấy! Nuôi con chó còn hơn con người.”

Giọng cậu Tư móc mỉa, cố ý nói to để thằng Nam nghe thấy. Thằng Nam tức mà chẳng làm được gì. Hốc mắt nó chốc lại nóng bừng. Nó bứt bừa một cây lau sậy, nghiến răng, tuốt hết sợi lau, rồi vứt xuống sông.

***

Mấy ngày sau đó, con Mật ngày càng dính má. Chiều nào má cũng ngồi ăn với nó, chẳng mấy chốc con Mật béo húp béo híp. Có mấy bận, má còn quên mất, không gọi thằng Nam lên dọn cơm. Thằng nhỏ thì cứ lủi thủi trốn ngoài bờ kè suốt, mãi tới khuya mới chịu trèo về. Nhưng nào có yên, con Mật thấy động, sủa banh chành nhà, má tưởng trộm, bật dậy giữa đêm. Thằng Nam bị má rầy cho mấy bận.

Thế là thằng Nam thù con Mật ghê gớm lắm. Cứ khi nào nghía không thấy má nó, nó lại đạp con Mật một cái, cho con Mật sủa om sòm.

Nhưng con Mật cũng khôn. Nó biết thằng Nam không dám làm gì nó trước mặt má, nên bám dính má thằng Nam. Rồi ỷ có má, con Mật bày trò trêu tức thằng nhỏ. Thằng Nam ức lắm mà chưa nghĩ ra kế gì trả thù.

***

“Tao ra chợ, bây ở nhà nhớ cho con Mật ăn nghe không?”

Thằng Nam nghe má nói, gật lấy gật để. Ít khi nào má thấy nó lại hăng hái, nhanh nhẹn nghe lời má tới thế.

Bóng má vừa khuất, thằng Nam đã dí con chó, nheo mắt vừa nói.

“Phen này mầy chết nha Mật. Má tao đi rồi, xem ai ra mặt cho mày.”

***

“Ủa? Xe thằng Tư mà ta? Sao nay nó lại chạy qua nhà mình thế nhỉ?”

Chiều tối má mới về tới nhà. Trong cái làn nhựa, là nửa con gà, với ít thịt bò. Dạo này thằng Nam biếng ăn, má lo nó buồn vụ thi cử, may nay má xông xênh, nên mới mua được đồ ăn ngon. Thế nào mà vừa tới trước nhà bè, má đã nghe giọng cậu Tư.

“À, chị Hai đây rồi. Chị ra coi thằng con chị nè.”

Má vội vàng chạy lên trên nhà.

“Nó bỏ bả con Mật đó chị.”

Cậu Tư vẫn huyên thuyên mà má không nghe nổi lời nào vào tai nữa. Má nhìn thằng Nam. Nó đứng im, dựa sát vào cái cột, chẳng nói chẳng rằng. Rồi má không đả động gì tới thằng Nam nữa, má ôm con chó đang ngáp ngáp nằm trên mặt sàn, chạy ra xe đi cùng cậu Tư.

Tiếng bô xe bình bịch một hồi, rồi dần im ắng hẳn.

***

Má đi miết, tận khuya má mới về.

Lúc má thằng Nam về, mâm cơm đã bày sẵn. Thằng nhỏ thì ngồi thu lu trong cái chòi lá. Nhìn nó, má bực cũng không biết nên bực thế nào. Hẳn cậu Tư lúc sang cũng đã nạt nó một trận rồi. Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới con mình dám bỏ bả để giết một con chó, nghĩ tới khoản tiền rửa ruột cho con Mật, má nghĩ mà má ức. Má trào nước mắt mà hỏi thằng Nam.

“Nó làm gì mầy mà mầy ác với nó thế hả Nam? Tao dạy mầy thế hả?”

Má thật muốn bổ cái óc thằng con mình ra, xem nó nghĩ cái gì. Mặt thằng con má vẫn lầm lì. Nó cúi gằm, không dám ngước nhìn má một lần nào. Má cũng thương nó lắm chứ bộ. Tía nó mất, nó chịu thiệt thòi bao nhiêu, má cũng ráng cho nó bằng người đấy chứ. Mà sao… Rồi má nghĩ gì, má quệt tay, lau hết nước mắt trên mặt.

“Tao chịu mày hết nổi rồi. Mày không đi học gì nữa, mốt xuống nhà cậu Tư học việc, xuống cho thằng Tư nó dạy. Tao là tao chịu, tao không nói được mày nữa rồi.”

Một khoảng im lặng dài. Má nói thế, thằng Nam cũng chẳng đáp trả nửa lời, nhưng mà má nghe thấy tiếng thút thít. Tay thằng nhỏ cũng nắm chặt thành nắm đấm.

“Tao làm gì mà mầy khóc? Mầy thi trượt cả tháng nay, tao cũng có mắng mỏ gì mày đâu. Giờ có con chó tao nuôi mày cũng tính giết nó chết. Mầy thấy tao chưa đủ khổ hả Nam? Hả? Mầy trả lời tao xem nào?”

“Má…”

Thằng Nam mở miệng. Nhưng lúc này, họng nó đã nghẹt cả. Giọng nó run rẩy, đứt quãng. Nó nghiến răng, cố kìm cơn nấc.

“Má có cần con…” Lúc này thằng nhỏ đã khóc òa lên. Chữ nào chữ nấy dính liền lấy nhau. “Má có cần con nữa không má? Con có là con má nữa không má?”

Thằng Nam khóc như đứt ruột. Nước mắt nước mũi tèm nhèm cả. Má thằng Nam đứng sững sờ. Thằng con má khóc tới đỏ bừng cả mặt, gân trán, gân cổ nổi hết cả lên. Từ lúc tía nó mất, má đánh nó, la rầy nó thế nào, nó cũng chưa bao giờ khóc trước mặt má. Thế mà…

“Mầy…” Má lắp bắp. “Mầy nghĩ cái gì không vầy đó.”

Má vừa thương vừa giận. Không biết thằng nhỏ nghĩ quẩn cái gì không biết. Má cứ đứng đực ra, tay chân luống cuống chẳng biết làm gì hồi lâu. Còn thằng Nam dường như chẳng nghe lọt được lời má. Nó cứ rấm rứt, úp mặt vào đầu gối mà khóc.

Một lúc lâu sau, má nhìn thằng con mình khóc nức nở, thở dài bất lực. Rồi má lại gần nó, tay má vỗ lên vai nó, xoa lưng cho nó nguôi cơn.

“Tao không có bảo tao bỏ mầy. Mầy thi trượt, tao hổng nói, nhưng vụ con chó, mầy làm vầy là hổng có được.”

Tiếng khóc thằng Nam đã nhỏ lại, chỉ còn tiếng nấc rưng rức.

“Mốt mày đi học việc, kiếm cái nghề mần ăn. Tao chẳng mong bây cao sang gì, chỉ mong bây sống ra cái mặt người thôi.”

Má ôm lấy thằng Nam. Vòng tay má ấm nóng, mềm mại quá. Thằng Nam chẳng dám ngẩng đầu, nó úp mặt lòng má, òa lên nức nở.

Trời ban đêm im lìm, tiếng khóc của nó lẫn trong âm vọng của tiếng sóng mênh mang, rì rào vỗ vào bờ đất.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Đá lăn về phía núi. Theo đà của một triền dốc đổ, Đá xuyên qua khu rừng Kỳ Lạ, hướng về chân dãy Sừng Hươu - lằn ranh ngăn cách địa phận của hai vương quốc Uto và Pia. Đá không quan tâm lắm tới những cái tên, Đá chỉ biết mình cần phải đến chân núi - thứ đang sừng sững đứng im, bất di bất dịch, chắn ngang đường chân trời. Tự khi khai sinh ý thức, Đá hiểu đó là đích đến cuối cùng của Đá, rằng, Đá thuộc về núi và núi cũng chính là Đá.

Đá cứ thế lăn, lăn mãi. Không biết đã bao lâu, chỉ biết rằng Đá lăn từ khi còn là một viên đá nhỏ bằng bàn tay cho đến lúc lớn bằng một chiếc bánh xe ngựa. Lăn cho đến lúc Đá thấy mình mọc ra hai chân như người, thấy mình nghe được tiếng côn trùng rả rích nơi rừng già, thấy cả mùi sàn sạn dậy lên trong đất ẩm.

Đá đột nhiên hóa người.

Chuyện lạ này xem ra cản trở Đá không ít. Suốt cuộc hành trình, đã mấy bận, Đá phải dừng lại nghỉ chân trong khu rừng Kỳ Lạ. Đá không quen thân thể này, chúng nặng nề quá, lại chẳng phải lúc nào cũng nghe lời Đá. Nghĩ mãi, Đá cũng không sao hiểu được. Cớ gì Đá lại hóa người? Chẳng phải đằng nào Đá cũng sẽ trở về với núi hay sao?

“Này!” Cho tới khi ra tới cửa rừng, một giọng nói cắt ngang những suy nghĩ miên man trong Đá. “Đằng ấy…” Nắng không lọt qua những tán cây rậm rạp nơi khu rừng già, chỉ có mảng ánh sáng ở phía ngoài cửa rừng hắt vào trong này, đủ để trông rõ hình dạng của thứ trước mặt. Ra là một con mèo hoang lông vằn đang ngồi chễm chệ trên một chạc cây. “ Đằng ấy định đi đâu thế?” Con mèo kéo dài giọng, đôi mắt vàng không kiêng dè nhìn chằm chằm Đá từ trên xuống dưới.

“Mình là Đá. Mình đang lăn về núi.”

Con mèo hoang thả chiếc đuôi lửng lơ giữa không trung. Nó ve vẩy lắc lư chiếc đuôi từ trái sang phải một cách chậm rãi.

“Ồ.” Con mèo híp mắt, hướng ra phía ngoài cửa rừng. “Đằng đó… Làm gì có dải núi nào?”

Đá chậm chạp xoay người, nâng tay, chỉ cho con mèo xem:

“Mình đã thấy nó. Đứng từ đây cũng có thể thấy nó.”

Nơi chân trời đằng Đông, ẩn dưới lớp lớp mây mù dày đặc, hai ngọn núi cao vút hẳn lên so với những triền đồi khác, trông hình dạng của chúng chẳng khác nào một chiếc sừng hươu.

“Anh bạn nhầm rồi.” Con mèo đột nhiên cào móng lên thân cây. Tiếng động làm Đá bất giác rùng mình một cái. “Không có ngọn núi nào ở đó cả. Phía ấy chỉ là một thung lũng, gọi là Nhà Tù. Kẻ Bên Trong dựng lên ảo cảnh vậy thôi. Mà cũng có thể có núi thật ở đó…” Con mèo hoang lại dài giọng. “Nằm đằng sau Nhà Tù đó chẳng hạn. Tôi chẳng bao giờ ra khỏi rừng, cậu hỏi về rừng tôi còn trả lời được. Chứ tôi chỉ biết nếu cậu cứ đâm thẳng thì sẽ tới thung lũng Nhà Tù…”

Con mèo khẽ nhún vai. Đá im lặng suy tư, rồi mới cất tiếng.

“Vậy tức là, giờ mình phải băng qua Nhà Tù mới tới được núi.” Đá ngước mắt nhìn con mèo, chậm chạp cúi đầu. “Cảm ơn cậu.”

“Báo trước cho đằng ấy biết, không dễ vào, mà đã vào thì cũng khó để trở ra.”

“Cảm ơn cậu.” Đá kéo hai bên miệng, nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, lặp lại lần nữa.

“Nếu cần giúp đỡ thì tới đây tìm tôi, chỉ cần một con cá béo và hai đồng xi linh.”

Đá gật đầu rồi lại tiếp tục bước ra khỏi cửa rừng, men theo triền dốc, hướng về nơi mà con mèo hoang đã nhắc tới - Nhà Tù.

***

Trên sân thượng cao nhất cung điện vương quốc Uto, Hoàng Tử thứ bảy của Đức Vua ung dung thưởng ngoạn phong cảnh với người đầy tớ trung thành của mình. Cái nắng hanh đổ trên mái tóc vàng óng và gương mặt điển trai của chàng.

“Thời tiết thật đẹp. Ngươi sẽ đem cho ta tin tốt nào?” Hoàng Tử nhìn tên cận thần trung thành của mình đang quỳ mọp trên nền gạch.

“Quả có một con đường xuyên qua chân núi Sừng Hươu thưa Hoàng Tử. Nhưng con đường đó đã bị chặn lại bởi một bức tường. Hiện thần vẫn chưa dám phá vì sợ rằng…”

Hoàng Tử bất chợt quay người, lặng lẽ nhìn tên cận thần. Đôi mắt màu xanh dương của chàng trong thế ngược sáng, chỉ điềm tĩnh, không gợi lên bất kỳ gợn cảm xúc nào. Trông thấy mũi giày của Hoàng Tử chĩa về phía mình, gã cận thần nhanh chóng cúi đầu thấp hơn.

“Là lỗi chậm trễ của chúng thần. Thần xin chịu phạt.”

Tiếng gió vẫn ù ù reo bên ngoài tầng thượng cao nhất của cung điện vương quốc Uto.

“Còn gì nữa?”

“Về công chúa xứ Pia, công chúa sẽ không tỉnh lại bởi bùa chú của phù thủy. Thần đã rao tin về “nụ hôn đích thực” cho đám trẻ sống giữa địa phận hai xứ. Chỉ trong nay mai, sứ giả Pia sẽ sớm vời các hoàng tử thành lân cận tới cứu giúp. Ngay lúc này, tình trạng bên đó đang vô cùng rối ren. Kế hoạch của Hoàng Tử đã thành công. Chỉ sợ tay phù thủy chúng ta đã gài từ trước…”

Hoàng Tử quay gót, đi tới rìa sân thượng. Chàng ngắm nhìn khung cảnh của xứ Uto nước mình. Những hải cảng đầy tàu của phú thương đậu bên bờ sông ngoài thành, cánh rừng rậm rạp bao phủ phía xa, ôm tới chân dải núi Sừng Hươu. Nhưng sẽ sớm thôi, Uto sẽ kéo dài mãi, qua tận dãy núi cao lớn cuối đường chân trời, kéo đến nơi thung lũng trù phú đầy những mỏ vàng trong truyền thuyết xứ Pia. Bất chợt, một cơn đau âm ẩm dội lên từ ngực chàng. Hoàng Tử cau mày, dù cố gắng nén cơn đau, nhưng vẫn không sao kìm được mà ho ra một vũng máu. Tên cận thần cũng vội vàng đứng dậy đỡ lấy chàng.

“Sức khỏe của Hoàng Tử sẽ sớm hồi phục khi tìm thấy Người Đá. Thần vẫn đang tìm kiếm gã ta. Nhưng theo bài đồng dao của đám trẻ, thần tin rằng, chỉ cần chúng ta tới dãy Sừng Hươu, ta chắc chắn sẽ tìm được gã.”

“Được.” Hoàng Tử quệt đi vệt máu trên miệng. Chàng xoay chiếc nhẫn vàng để trống phần khảm đá, híp mắt, nhìn về phía sương mù đằng xa. “Chuẩn bị ngựa, chúng ta sẽ vượt qua dãy Sừng Hươu trong ngày mai.”

***

Đá tới Nhà Tù.

Thật tình Đá không chắc đây có phải Nhà Tù thật không. Trước mặt Đá chỉ là một thung lũng, một thung lũng giáp với dãy núi Sừng Hươu cùng với với một triền đồi thấp không tên. Không có người cai ngục, cũng không có tù nhân nào ở đây. Điều kỳ lạ là… Đá tư lự nhìn những mặt dây chuyền, những đồ vật bình trà, khung ảnh nằm la liệt rải rác khắp vùng đất. Nếu chúng bẩn thỉu, và hôi thối thì nơi này chẳng khác nào một bãi rác. Tuy nhiên, tất cả mọi vật đều sạch sẽ và trông mới tinh. Không có nhà dân nào ở đây cả. Đá nhìn lần nữa về phía bên trái mình. Thứ vật sống duy nhất chỉ là một cô gái - một cô gái đứng trong lồng giam bằng sắt.

“Đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế.” Cô gái đó có mái tóc đỏ rực dài đến ngang lưng, đôi mắt xếch như loài cáo hoang, và khuôn miệng kiêu kỳ. Ánh nắng đổ trên chiếc váy trắng lem bẩn dài đến đầu gối của cô.

“Xin chào… Cô có cần giúp gì không?”

Ngay khi Đá chậm chạp tính lại gần, người con gái đứng từ trong lồng đã giơ lên một chiếc chìa khóa. Tiếng lạch cạch trong ổ vang lên và liền kề đó cánh cửa nhà giam đã được mở ra.

“Tôi không phải tù nhân.” Cô gái nhìn Đá bằng ánh mắt hằn học. Nói xong, cô nàng tự động đóng lại cửa và ngồi quay lưng với Đá.

Đá không hiểu cô gái lắm, càng không hiểu vùng đất này. Thực ra từ lúc có ý thức, vô số chuyện Đá không sao hiểu được, những điều này dù sao cũng chỉ là một trong số đó. Không việc gì phải bận tâm, thứ Đá cần tập trung bây giờ là: Đá phải về với núi.

Vì thế, Đá bỏ lại cô gái, tiếp tục lăn qua thung lũng, đi qua những cây đại thụ mọc đằng Tây, để tiến tới chân núi Sừng Hươu. Ấy vậy, dù có làm cách nào, Đá cũng không sao đến núi dù đã nhìn thấy chân núi ngay trước mặt. Tựa như có một bức tường chắn vô hình chặn ở đó khiến Đá càng cố tiến lên thì lại càng bị bật ra xa. Không thể làm gì, Đá đành quay trở lại nơi cô gái tóc đỏ đứng ban nãy.

“Cô ơi…” Đá lên tiếng, rồi không dám mở miệng tiếp vì cái liếc mắt sắc lẻm đang ném cho mình. “À… Làm phiền cô cho tôi hỏi đây là chỗ nào?”

“Thung lũng cho đồ bỏ xó.”

“À… Vậy cô là…?”

“Tôi là ai thì liên quan gì tới anh?”

Đá chớp mắt nhìn cô gái, rồi Đá cúi đầu.

“Xin lỗi cô.”

Vậy ra, nơi này không phải Nhà Tù như con mèo hoang nói, đây chỉ là thung lũng cho đồ bỏ xó thôi. Nhưng rốt cuộc, Đá phải làm sao để tới được núi đây?

“Cô ơi…”

“Gọi cái gì mà lắm thế? Tôi chưa lấy một cắc nào của anh đâu nhé.”

“Ngại quá, tôi không có tiền trả cho cô.”

“Ai bảo anh là tôi đòi tiền anh?”

Đá cảm thấy mình đang đúng, nhưng đột nhiên nói một hồi, không hiểu sao Đá lại thấy mình là người sai. Đá chậm chạp cúi đầu.

“Xin lỗi cô.”

Bất chợt cô gái tóc đỏ phá ra cười thích chí, mặc cho Đá vẫn ngây ngốc đờ đẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Mãi sau cô ta mới hếch mặt, hỏi lại Đá.

“Thế anh muốn hỏi gì?”

“Cô có biết làm thế nào để đi tới dãy Sừng Hươu hay không? Tôi thật sự rất cần tới chân núi.”

“Đá phải về với núi.” Cô gái lẩm bẩm. “Phải chứ?”

Đá gật đầu thay cho lời đáp.

“Tôi chưa bao giờ rời khỏi lồng giam. Tôi không biết. Mà hơn cả, không có ai tới đây chỉ để về núi giống anh. Họ đi tìm những thứ họ từng bỏ xó.” Cô gái hất mắt ra xung quanh. “Nhưng chẳng ai còn nhớ nổi là họ bỏ xó cái gì. Cứ đi thẳng hướng Tây Nam, cách năm dặm bộ hành, anh sẽ thấy một ngôi làng. Người làng đó vốn là những người tới đây tìm thứ mình làm mất. Trong lúc tìm cách tới núi, nếu đói, anh có thể xin họ thức ăn. Đó là những người hiếu khách. Tôi chỉ giúp được vậy thôi.”

“Thành thật cảm ơn cô.” Đá lại cúi đầu lần nữa.

Lần này cô gái tóc đỏ không buông lời nào nữa. Cô nhắm mắt, dựa đầu vào nan lồng giam, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

***

Theo hướng người con gái tóc đỏ chỉ, Đá đi tới ngôi làng của những người sống ở đây.

“Chà, một anh chàng Người Đá. Từ trước tới giờ, Già chưa bao giờ thấy trần đời có người như anh. Còn chuyện tới chân núi thì anh cứ yên tâm, ngày mai già sẽ nhờ người dẫn anh tới đó.”

Già Làng khẽ rung đùi thích chí. Ánh lửa đỏ nơi gian nhà chung của làng nhảy múa trên gương mặt khắc khổ của Già. Một gương mặt dài, gò má cao, làn da nâu sạm màu, và thứ đặc biệt thu hút Đá: Hốc mắt của Già chỉ là hai lỗ trống đen ngòm. Mà không chỉ Già, toàn bộ những người trong làng đều có tình trạng tương tự. Nhưng lạ kỳ thay, họ hoàn toàn không có cản trở nào của việc không có mắt như người bình thường.

“À…” Đá nâng tay, chậm chạp gãi má. “Không biết…” Đá ấp úng. “Cháu hỏi một điều được không ạ?”

Già Làng ngẩng lên nhìn Đá gật đầu thân thiện.

“Già… Già có nhìn thấy… nhìn thấy cháu không ạ?”

“Trời!” Già Làng bật cười. Tiếng cười giòn và khoái trá vang lên trong căn phòng làm từ gỗ sồi. “Ta già nhưng đâu có mờ mắt. Ta vẫn thấy anh.” Nói rồi, Già Làng vỗ lên vai Đá. “Hẳn anh mệt rồi. Nếu…”

“Già ơi, cháu có thể hỏi thêm một câu nữa được không ạ?”

“Anh cứ hỏi tự nhiên.”

“Thung lũng của đồ bỏ xó có một cô gái tóc đỏ ở trong lồng giam. Không biết Già có biết gì về cô gái đó không ạ?”

“Thung lũng của đồ bỏ xó ư?” Già Làng đột nhiên ngẩn ra. “Ở đây là thung lũng Nhà Tù.” Già đột nhiên hướng mắt ra ngoài cửa. “Phía anh đi tới làng của chúng tôi, ở đó chỉ có một tòa lâu đài mà thôi. Một tòa lâu đài mọc đầy gai tạo thành rào chắn mới xuất hiện gần đây. Xứ Pia chúng tôi đồn rằng đó là nơi nàng Công Chúa bị phù phép đang ở. Nhưng dầu có làm thế nào, lính canh cũng không thể vào được tòa lâu đài để chứng thực điều đó. Công Chúa thì vẫn đang mất tích.”

Già để lửng lơ câu chuyện của mình. Đá không biết ánh nhìn của Già đang đặt ở đâu, nhưng dường như Già đang suy tư và tư lự điều gì. Phía ngoài gian nhà chung bập bùng củi lửa, bài hát đồng dao của đám trẻ văng vẳng khi gần khi xa.

“Đá lăn về núi

Cá bơi về nguồn

Chim sẻ bay đi

Hạt mầm ở lại

Công Chúa biến mất

Hoàng Tử đi tìm

Băng sáu ngọn đồi

Lội mười con suối

Người người nghe nói

Một nụ hôn trao

Ngàn sao tan chảy.”
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Tôi hỏi gã rằng gã sẽ đi đâu. Gã duỗi chân, ngả người tựa vào chiếc ghế ngay cạnh tôi, đáp nhẹ tênh:

- Đi kiếm xăng.

Nhận được câu trả lời vốn đã biết từ trước, tôi không nói năng gì nữa. Cần câu gác giữa hai đứa vẫn không một khẽ rung, chỉ im lìm bóng phao đậu lờ mờ trên mặt nước. Gã có vẻ chán, bồn chồn lấy một điếu, châm lửa. Đến khi thuốc của gã sắp tàn, tôi cũng làm một điếu với gã. Đốm lửa cháy sắp tàn của gã liếm trên đầu lọc mới. Tôi rít một hơi, bao giờ loại gã dùng cũng nhẹ và thơm hơn của tôi.

- Thế là quyết rồi đấy.
- Ừ.

Tiếng con chim se sẻ nào văng vẳng giữa khung trời xanh biếc đầu thu. Trời không có nắng mấy, gió rì rào vọng giữa những tán sấu già. Tôi cố lần theo tiếng hót tìm ra cánh sẻ, nhưng ngó nghiêng mãi cũng không lần ra. Chốc, tôi bỏ cuộc, quay về phía gã, không nói năng gì vỗ hai cái lên vai gã. Gã bật cười trong khi ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu.

- Nay mày làm sao đấy? Tao đi làm thôi mà, có phải nhập ngũ đâu mà mày làm như đưa đám thế?

Tôi không hưởng ứng câu đùa của gã vì bận thu cần. Có vẻ cá đã đớp mồi và bơi đi mất. Nhấc cần lên thì phao đã trống không. Tôi hơi hụt hẫng, móc thêm một miếng mồi vào móc câu, tiếp tục chờ đợi. Xong xuôi, tôi quay sang tiếp tục nói chuyện với gã.

- Mày chắc chứ?

Tôi nhìn gã dò xét, cố tìm một biểu cảm nào khác lạ trên gương mặt gã. Chỉ là, lúc này gã nổi sùng và gắt ngược lại tôi.

- Mày muốn nói cái gì? Nói thẳng ra, úp úp mở mở tao đếch hiểu mẹ gì đâu.

- Không. - Tôi mở lớn mắt, vội vàng phân bua. - Tao... - Tôi ngừng một lát. - Chỉ cảm giác mày đang không ổn thôi. - Tôi cố gắng nói chậm lại.

- Làm gì... có.

Gã nói nhỏ dần. Tôi lại nghe tiếng loạt soạt. Gã rút bao bên túi quần trái. Mùi thuốc dập dờn quanh mũi tôi. Gã nghiện nặng hơn tôi nghĩ.

- Tao không biết. - Gã mở lời ngắt giữa khoảng im ắng của chúng tôi. - Tao không biết nữa. Tao không biết tao cảm thấy thế nào. Nhưng không phải tao không có cảm xúc, mà là... - Gã rít một hơi. - Nếu có thì sao? - Gã lại ngừng lại. - Đâu thay đổi được chuyện gì đâu? Tao đã tốn cả đống thời gian chọn con đường này, con đường tốt nhất này. Câu hỏi của mày chỉ tổ khiến tao bối rối hơn thôi. Nên là,... - Gã thở hắt ra một hơi khó chịu. - Đừng có dùng cái kiểu chất vấn đấy với tao. Nó khiến tao cảm thấy mọi điều tao cố gắng chẳng là cái chó gì cả.

Tôi biết mình cần phải nói lời xin lỗi, nhưng mọi thứ cứ tắc nghẹn ở họng. Sự bực dọc của gã hơi khiến tôi tự ái, dẫu sao tôi cũng không phải có ý xấu nào.

- Không phải lỗi mày, không cần xin lỗi. - Không kịp để tôi nói, gã đã cướp lời tôi. - Nhưng đừng có dùng giọng đấy với tao. Tao đấm thì đừng trách.

Tôi bật cười huých vào tay gã.

- Thách!

Gã khẽ hếch cằm nhìn tôi, cười nham nhở. Chốc gã lại thở dài một hơi.

- Tao nghĩ mày nên nghĩ sớm. - Khi tiếng cười nhạt dần tôi mới tiếp lời. - Về mày. Tao nghĩ không phải không thay đổi được gì đâu. Nhân khi mọi chuyện còn chưa rắc rối lớn nào, thì mày nên nghĩ sớm. Rõ ràng mày đang không ổn đấy. Không sớm thì muộn...

- Tuần sau mày vẫn đi câu chứ? - Gã bất giác hỏi ngược tôi, cắt đứt câu chuyện.

- Chắc vậy.

- Ừ, chờ tới lúc ấy.

Cần câu vẫn gác giữa chúng tôi, không một khẽ rung. Tôi duỗi người, tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không cố lần theo cánh sẻ nào nữa. Tôi nhắm mắt lại, để mặc cho tiếng gió rì rào ôm trọn lây mình.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Milia loay hoay tìm một mảnh ghép trong bộ đồ chơi xếp tranh của mình. Cô vốn đã ghép được một nửa bức, và hiện, đang mắc kẹt lại ở đoạn nằm ngay chính giữa khung hình. Dù đã mò cả tiếng mà Milia vẫn không lần ra. Vốn dĩ bộ xếp hình cũng nằm ở mức khó, cả bức chỉ có độc một màu xanh lá, chia thành tám nghìn mảnh nhỏ hình dạng khác nhau. Thành thử, chuyện Milia, hay bất kể một ai, tìm không ra cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, Milia đã thử hơn hai lần, và tới lần thứ hai, cô còn rút kinh nghiệm, cẩn thận đánh dấu những mảnh ghép mình đã ghép thử để tránh nhầm lẫn. Vậy mà, cô vẫn không thể tìm ra mảnh mình đang thiếu.

Milia chống tay, chán nản nhìn đống mảnh ghép vương vãi khắp sàn nhà. Cũng có thể cô đã làm mất một mảnh, hoặc ngay từ đầu, bộ đồ chơi đã thiếu một mảnh. Milia quyết định đếm lại lần thứ ba, dù đã hơi nản lòng. May mắn thay, ở lần này, cô đã có câu trả lời. Trước mặt cô hiện tại quả nhiên chỉ có bảy ngàn chín trăm chín mươi chín miếng. Miếng thứ tám nghìn bị thiếu có lẽ chính là miếng Milia đang cất công đi tìm.

Tiếng cào móng bên ngoài cửa ra vào khiến Milia bất giác nhìn lên đồng hồ. Đã chín giờ hơn rồi. Milia nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa. Tiếng cọt kẹt của bản lề đã gỉ sét từ lâu.

  • Thật là lề mề. - Một con mèo hoang thong thả len qua khoảng cửa mở, bước vào trong. Lông nó đen bóng và hai con mắt to cộ màu hổ phách. - Cô nên bớt làm những chuyện tốn thời gian này đi.
Milia cười xòa, nhìn con mèo vẫn thường tới nhà mình tá túc ngủ đêm. Có một bí mật của Milia, rằng cô có thể giao tiếp được với loài mèo.

Lúc này, Milia đã trở lại chỗ ngồi trước tranh xếp hình của mình, trong khi con mèo mun nhảy lên chiếc ghế bập bênh độn đệm rất êm gần sát cạnh đó.

  • Thiếu mất một mảnh, Sia ạ. - Milia thì thào.
  • Biết rồi. - Con mèo uể oải gác đầu lên chân trước. - Tôi còn biết ai là người lấy cắp nữa cơ.

  • Sao lại… - Milia ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Sia. Có người lấy cắp ư?
  • Cuối tuần trước rồi. Một người đàn ông, cao gần bằng cửa ra vào. - Sia vẫn nhắm mắt, nhưng ngừng lại một chút, như đang cố tưởng tượng lại. - Ông ta đi vào nhà bằng cửa trước, rõ ràng cửa hôm đó không khóa. Tôi chẳng nghe thấy tiếng lọc xọc phá khóa nào. Ông ta đi vào nhà rất điềm nhiên. Cô không cất bộ xếp tranh hôm đó, đúng chứ? Tôi nhớ ông ta đã nhón lấy một miếng và bỏ vào túi áo. Chỉ hơi kỳ lạ là người đàn ông đó không trở ra bằng cửa ra vào. Ông ta bước vào trong kia. - Sia mở mắt, hếch đầu về phía chiếc máy tính đang mở đặt trên bàn. - Ông ta… - Sia dừng lại. - Chui vào trong đó. Trước hết là đầu, có vẻ vì thân trên to lớn nên đã mất một lúc để chui vừa. Rồi thì mọi thứ biến mất.

Milia mở lớn mắt, trân trân nhìn về phía màn hình máy tính. Chuyện này… Là thật sao? Sia đâu phải kẻ thích đùa.

  • Tại sao cậu không nói sớm hơn chứ?
  • Cô đâu có hỏi. - Con mèo hoang thờ ơ đáp lời. - Dù sao cũng chỉ là một mảnh ghép. Biết đâu hắn tiện tay nhặt lên.
  • Không, không, vấn đề là. - Milia nuốt nước bọt. - Hắn ta là ai? Và vì sao mà hắn…
  • Nếu biết thì cô sẽ đuổi theo hắn ư, Milia?

Milia có chút khựng lại. Tuy vậy, rất nhanh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Sia, dứt khoát đáp lời.

  • Có lẽ là không. Nhưng ít nhất, tôi sẽ có người để đổ lỗi cho việc bức tranh không hoàn chỉnh này.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Ánh phóng xe đuổi theo mảnh trăng non giữa lúc hoàng hôn sắp tàn. Tiếng xe ì ùng bên tai và chẳng có lấy một giọng nói lọt qua những tạp âm ồn ã. Đôi ánh mắt tò mò nhìn theo khi Ánh đột ngột dừng xe. Ánh rút điện thoại từ trong túi quần, cố bắt một tấm ảnh bên trái là trăng, bên phải là mặt trời. Góc chụp không đủ rộng, nên Ánh đổi sang quay. Cả thước phim những ánh đèn xe cứ nhá nhem nhòe mờ, cũng bởi điện thoại Ánh đã cũ. Không ưng ý lắm nên Ánh nhanh chóng cất điện thoại, phóng xe rời khu chung cư.
Gió chiều lùa qua tóc và cái man mát lấp lửng bên ngoài khẩu trang. Ánh vốn thích thế. Thích cả việc nhìn lên trên cao thật cao, nhìn những tán cây đổ bóng lên khung trời, nhìn mây đổi màu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng không hiểu sao, niềm vui ấy giờ đây rất xa với Ánh. Như thể có một tấm kính ngăn ở đó. Ánh biết mình đang vui, nhưng cũng đồng thời không thật sự cảm thấy điều ấy. Cảm xúc của Ánh bằng cách nào đó, như thể đã đứt một mắt xích nào với Ánh mà Ánh không hề hay.
Thật ngớ ngẩn khi nói thế. Ánh biết. Nhưng Ánh chẳng còn có cách nào để giải thích rõ hơn. Ánh cảm tưởng mình như một hòn đá trên một khe suối nào. Ánh cứ ngồi đó, suối cứ chảy, gió cứ thổi, hoa nở, hoa tàn, đông rồi lại xuân rồi lại thu. Chỉ còn độc một mình Ánh im lìm. Ánh cứ muôn đời ở đó, bất di bất dịch. Ánh không đi được. Ánh không lăn được. Vì đời Ánh đã quyết, Ánh chỉ là một hòn đá.
Đôi khi Ánh nghĩ, một lúc nào đó sức nước sẽ đẩy Ánh đi, biết đâu đấy, Ánh sẽ chảy về đâu đó, Ánh sẽ qua một con sông khác, một bờ biển khác, biết đâu đó hòn đá sẽ hóa người. Nhưng mở mắt, Ánh vẫn thấy mình quay lại bên cạnh con suối này. Ánh vẫn không đi được.
Ánh không chê phận hòn đá. Cũng chẳng chê nắng không đẹp, nước không trong, chỉ là Ánh biết mình không muốn im lìm nằm cạnh một khúc sông.
Xe vẫn phóng trên con đường Ánh chẳng cần nhìn để lần lối đi. Hoàng hôn đã tắt hẳn, trăng sáng rỡ trên nền trời xanh thẫm. Ánh nhìn trăng, nhìn dòng người ngược chiều hối hả, trong một lúc, đột nhiên cảm thấy không biết mình đang ở đâu, hay đã đi tới đoạn đường nào.
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
507
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Ánh phóng xe đuổi theo mảnh trăng non giữa lúc hoàng hôn sắp tàn. Tiếng xe ì ùng bên tai và chẳng có lấy một giọng nói lọt qua những tạp âm ồn ã. Đôi ánh mắt tò mò nhìn theo khi Ánh đột ngột dừng xe. Ánh rút điện thoại từ trong túi quần, cố bắt một tấm ảnh bên trái là trăng, bên phải là mặt trời. Góc chụp không đủ rộng, nên Ánh đổi sang quay. Cả thước phim những ánh đèn xe cứ nhá nhem nhòe mờ, cũng bởi điện thoại Ánh đã cũ. Không ưng ý lắm nên Ánh nhanh chóng cất điện thoại, phóng xe rời khu chung cư.
Gió chiều lùa qua tóc và cái man mát lấp lửng bên ngoài khẩu trang. Ánh vốn thích thế. Thích cả việc nhìn lên trên cao thật cao, nhìn những tán cây đổ bóng lên khung trời, nhìn mây đổi màu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng không hiểu sao, niềm vui ấy giờ đây rất xa với Ánh. Như thể có một tấm kính ngăn ở đó. Ánh biết mình đang vui, nhưng cũng đồng thời không thật sự cảm thấy điều ấy. Cảm xúc của Ánh bằng cách nào đó, như thể đã đứt một mắt xích nào với Ánh mà Ánh không hề hay.
Thật ngớ ngẩn khi nói thế. Ánh biết. Nhưng Ánh chẳng còn có cách nào để giải thích rõ hơn. Ánh cảm tưởng mình như một hòn đá trên một khe suối nào. Ánh cứ ngồi đó, suối cứ chảy, gió cứ thổi, hoa nở, hoa tàn, đông rồi lại xuân rồi lại thu. Chỉ còn độc một mình Ánh im lìm. Ánh cứ muôn đời ở đó, bất di bất dịch. Ánh không đi được. Ánh không lăn được. Vì đời Ánh đã quyết, Ánh chỉ là một hòn đá.
Đôi khi Ánh nghĩ, một lúc nào đó sức nước sẽ đẩy Ánh đi, biết đâu đấy, Ánh sẽ chảy về đâu đó, Ánh sẽ qua một con sông khác, một bờ biển khác, biết đâu đó hòn đá sẽ hóa người. Nhưng mở mắt, Ánh vẫn thấy mình quay lại bên cạnh con suối này. Ánh vẫn không đi được.
Ánh không chê phận hòn đá. Cũng chẳng chê nắng không đẹp, nước không trong, chỉ là Ánh biết mình không muốn im lìm nằm cạnh một khúc sông.
Xe vẫn phóng trên con đường Ánh chẳng cần nhìn để lần lối đi. Hoàng hôn đã tắt hẳn, trăng sáng rỡ trên nền trời xanh thẫm. Ánh nhìn trăng, nhìn dòng người ngược chiều hối hả, trong một lúc, đột nhiên cảm thấy không biết mình đang ở đâu, hay đã đi tới đoạn đường nào.
À.. ưm!
Khuya rồi! Con gái nên về nhà trước chín giờ nha!

Đã có lúc yêu thương
Để vấn vươn...
Phóng xe theo mảnh trăng
Đuổi hoàng hôn sắp tàn
Ồn ào phất bên tai
Còn chi sót lại
Mặt trời bên mặt trăng
Ồn ào và lặng lẽ

Là lá la

Bầu trời cao thật cao
Có tán ai đổ bóng
Mây kia đã đổi màu dù là trong khoảnh khắc
Từ tò mò đến thích
Chẳng thể nào rõ hơn để giải thích cho được
Ô..ô..

Giữa thế giới bao la
Ánh có biết ai là "ta"


Setup

Đã có lúc yêu thương
Để vấn vươn...
Phóng xe theo mảnh trăng
Đuổi hoàng hôn sắp tàn
Ồn ào phất qua tai
Chỉ để sót lại
Mặt trời bên mặt trăng
Ngay trong đôi mắt Ánh tò mò
Đột ngột dừng xe ("này là rất nguy hiểm nha")
Cố bắt giữ hình ảnh
Trước khi nắng không còn
Ánh lấy điện thoại
Căn chỉnh góc để chụp
Được tấm hình nằm ngang
Có những ánh đèn bị nhòe mờ
Chắc do cam cùi
Điện thoại cất vô túi
Phóng xe máy đi luôn..

Tobe continue...

Chú 1: Hoàn hôn tắt nghĩa là hết nắng, nghĩa là tối thui thui trên tần khí quyển (bầu trời, vòm trời). Trăng hay sao gì đó không cửa để chiếu sáng cả tầng khí quyển (các bước sóng của proton va đập khi đi qua các phân tử), vậy nên buổi tối thì bầu trời phải tối thui chớ.

Từ - Điệu​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Chú nay lại tức đoạn văn sinh
À.. ưm!
Khuya rồi! Con gái nên về nhà trước chín giờ nha!

Đã có lúc yêu thương
Để vấn vươn...
Phóng xe theo mảnh trăng
Đuổi hoàng hôn sắp tàn
Ồn ào phất bên tai
Còn chi sót lại
Mặt trời bên mặt trăng
Ồn ào và lặng lẽ

Là lá la

Bầu trời cao thật cao
Có tán ai đổ bóng
Mây kia đã đổi màu dù là trong khoảnh khắc
Từ tò mò đến thích
Chẳng thể nào rõ hơn để giải thích cho được
Ô..ô..

Giữa thế giới bao la
Ánh có biết ai là "ta"


Setup

Đã có lúc yêu thương
Để vấn vươn...
Phóng xe theo mảnh trăng
Đuổi hoàng hôn sắp tàn
Ồn ào phất qua tai
Chỉ để sót lại
Mặt trời bên mặt trăng
Ngay trong đôi mắt Ánh tò mò
Đột ngột dừng xe ("này là rất nguy hiểm nha")
Cố bắt giữ hình ảnh
Trước khi nắng không còn
Ánh lấy điện thoại
Căn chỉnh góc để chụp
Được tấm hình nằm ngang
Có những ánh đèn bị nhòe mờ
Chắc do cam cùi
Điện thoại cất vô túi
Phóng xe máy đi luôn..

Tobe continue...

Chú 1: Hoàn hôn tắt nghĩa là hết nắng, nghĩa là tối thui thui trên tần khí quyển (bầu trời, vòm trời). Trăng hay sao gì đó không cửa để chiếu sáng cả tầng khí quyển (các bước sóng của proton va đập khi đi qua các phân tử), vậy nên buổi tối thì bầu trời phải tối thui chớ.

Từ - Điệu​
nay chú lại tức đoạn văn sinh thơ đấy à :))))
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
507
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Chú nay lại tức đoạn văn sinh

nay chú lại tức đoạn văn sinh thơ đấy à :))))
Ầu nâu.. (oh, no!)
Trời tối, không ngủ được đành phải tìm việc thiêu não. Viết văn thì bí ý tưởng lẫn văn phong nát nhừ, xoay quanh thì lạc vô Ấp, tình cờ thấy trái chanh ở trên cây chanh. Trời xanh lá chanh cũng xanh, mắt nhìn màu xanh nơi trái chanh làm ta say... Tiện đây, ghép vần con chữ, sắp hàng câu ca, được ít dòng thì tay chậm mắt mờ, ta ngủ vậy. Xin bẩm cho gia chủ được biết.

Tái bút: Cơn say còn đây, hồn chưa về, ta xin mạn phép nghỉ tạm vài ngày ngay tại Ấp đây.
 
Bên trên