Re:
Ấp tập viết
Tôi nằm trên cánh đồng. Gió thổi vi vu bạt ngàn. Những thanh âm rì rào lùa bên dưới mang tai. Nghe buồn buồn. Tôi nghe tiếng Anh gọi. Lẫn vào trong chiều gió thổi mơn man. Nắng hửng trườn qua mí mắt. Và làm ấm đôi cánh tay để trần.
Tôi nghe tiếng sột soạt trong khi vẫn đang nhắm mắt. Rồi hơi ấm và mùi hương của Anh, xộc vào cánh mũi. Những cảm giác chân thật đột nhiên khiến tim tôi hồi hộp. Và kỳ lạ rằng, dường như là một ánh sáng, một đốm sáng, một hy vọng nào đó khiến tôi phải mỉm cười chờ đợi. Dẫu rằng tôi không biết thứ gì đang thực sự ngoài kia. Có lẽ Anh đang đan tay sau đầu. Khuỷu tay anh vô tình chạm nhẹ qua vai tôi. Tiếng Anh thở. Khẽ khàng thôi, nhưng an toàn. Đủ để tôi biết bên cạnh tôi lúc này đang là ai.
Một lúc lâu, khi nhịp thở của Anh đã yên bình, tôi mới mở mắt. Anh giống hệt như tôi tưởng tượng. Nằm im, thở khẽ, gối đầu trên một đồng cỏ. Những ngọn cỏ cao trổ xung quanh chúng tôi rì rào. Tôi vươn tay muốn bắt một lọn gió, một lọn nắng. Thật muốn giữ chúng lại. Giá cả thế giới trong khoảnh khắc ấy có thể đóng khung in hình. Không chỉ là anh, là tôi, là nắng, là gió. Còn là khu rừng, là đám thạch tinh, là những ngọn núi, là lũ cá vàng nằm trong hồ sâu. Tôi ước ao có thể gom trọn thế giới, và để trái tim mình hòa cùng chúng khi ấy.
Anh mở mắt. Đôi mắt anh nhìn tôi. Chẳng có ý đồ sâu xa gì.
Nắng vắt vẻo trên những tán cây. Tôi mỉm cười và chỉ thấy lời anh nghe như gió thoảng ơ hờ.
Tôi bật cười khi nhìn gương mặt miễn cưỡng của Anh khi đầu hàng.
Một lúc sau, chúng tôi đứng dậy. Tôi hơi tiếc khi phủi những bụi cỏ khỏi tay áo. Trước khi trở lại Nhà Kính, chúng tôi đi qua hồ. Anh gọi cá vàng. Chúng trồi lên khỏi mặt nước. Những cơ thể khổng lồ lặng lẽ. Tôi vẫy tay chào chúng. Chúng gật cái đầu như đáp trả. Những vảy vàng chỉ ánh xạ lấp loáng và dần biến mất hẳn khi chúng lặn sâu xuống dưới đáy hồ.
Khi đi qua Bức Tường Đá, đám thạch tinh vẫn trốn tôi. Chúng nép sau những viên đá lớn. Anh bảo tôi đám này không thể gọi ra được, chỉ có chúng tự tìm đến mình thôi. Băng qua một khoảng bụi rậm, anh rẽ trái và trở lại Nhà Kính. Tôi không nghĩ tôi lại tìm tới chốn xa như thế. Anh đùa rằng vì anh cố ý dẫn tôi đi đường vòng. Tôi nghĩ trong một lúc tôi đã muốn đó không chỉ chỉ là một lời đùa cợt. Anh dẫn tôi tới tận cầu. Nắng đổ trên yên chiếc xe đạp địa hình. Tôi không muốn về nhà nữa. Tôi quay lại nhìn Anh, nhưng trong mắt Anh không có ý giữ tôi ở lại lâu hơn.
Tôi nghe tiếng sột soạt trong khi vẫn đang nhắm mắt. Rồi hơi ấm và mùi hương của Anh, xộc vào cánh mũi. Những cảm giác chân thật đột nhiên khiến tim tôi hồi hộp. Và kỳ lạ rằng, dường như là một ánh sáng, một đốm sáng, một hy vọng nào đó khiến tôi phải mỉm cười chờ đợi. Dẫu rằng tôi không biết thứ gì đang thực sự ngoài kia. Có lẽ Anh đang đan tay sau đầu. Khuỷu tay anh vô tình chạm nhẹ qua vai tôi. Tiếng Anh thở. Khẽ khàng thôi, nhưng an toàn. Đủ để tôi biết bên cạnh tôi lúc này đang là ai.
Một lúc lâu, khi nhịp thở của Anh đã yên bình, tôi mới mở mắt. Anh giống hệt như tôi tưởng tượng. Nằm im, thở khẽ, gối đầu trên một đồng cỏ. Những ngọn cỏ cao trổ xung quanh chúng tôi rì rào. Tôi vươn tay muốn bắt một lọn gió, một lọn nắng. Thật muốn giữ chúng lại. Giá cả thế giới trong khoảnh khắc ấy có thể đóng khung in hình. Không chỉ là anh, là tôi, là nắng, là gió. Còn là khu rừng, là đám thạch tinh, là những ngọn núi, là lũ cá vàng nằm trong hồ sâu. Tôi ước ao có thể gom trọn thế giới, và để trái tim mình hòa cùng chúng khi ấy.
- Ngày mai em rảnh chứ?
Anh mở mắt. Đôi mắt anh nhìn tôi. Chẳng có ý đồ sâu xa gì.
- Làm gì ạ? - Tôi hỏi lại khi không muốn đối diện anh. Vị trí này làm tôi hơi bối rối. Tôi nằm xuống, song song với anh, nhìn lên bầu trời và tìm lại nhịp thở êm đềm của mình.
- Mình sẽ đi tới tim rừng. - Anh trả lời. - Anh nghĩ mình cũng nên chỉ em một chút, nếu như Anh biến mất, ít ra em cũng sẽ mang máng điều gì. Thực ra thì, - Anh nhăn mặt. - tự khám phá thì cũng chẳng vấn đề. Nhưng nếu biết một chút, em sẽ tự tin hơn. Rằng mình cũng đã từng nhúng chân vào cái thau nước đó, và không bị bỏng đâu mà.
Nắng vắt vẻo trên những tán cây. Tôi mỉm cười và chỉ thấy lời anh nghe như gió thoảng ơ hờ.
- Trời đẹp ghê. Anh nhìn kìa, đám mây kia giống con cá sấu không. - Tôi chỉ lên bầu trời. - Còn bên cạnh là mặt người định ăn con cá sấu.
- Nhìn giống củ cà rốt. Còn cái kia giống Apple chứ.
- Anh nhìn ngược rồi. Đây này, đây là đầu con cá sấu nhé. Đấy, còn kia là cái đuôi. Cái mồm đang há này. Anh có thấy chỗ thủng kia không. Đấy là mắt nhé.
- Không, chẳng giống gì cả.
- Có mà anh chẳng chịu nhìn gì sất.
- Ừ. Em nói gì cũng đúng.
Tôi bật cười khi nhìn gương mặt miễn cưỡng của Anh khi đầu hàng.
Một lúc sau, chúng tôi đứng dậy. Tôi hơi tiếc khi phủi những bụi cỏ khỏi tay áo. Trước khi trở lại Nhà Kính, chúng tôi đi qua hồ. Anh gọi cá vàng. Chúng trồi lên khỏi mặt nước. Những cơ thể khổng lồ lặng lẽ. Tôi vẫy tay chào chúng. Chúng gật cái đầu như đáp trả. Những vảy vàng chỉ ánh xạ lấp loáng và dần biến mất hẳn khi chúng lặn sâu xuống dưới đáy hồ.
Khi đi qua Bức Tường Đá, đám thạch tinh vẫn trốn tôi. Chúng nép sau những viên đá lớn. Anh bảo tôi đám này không thể gọi ra được, chỉ có chúng tự tìm đến mình thôi. Băng qua một khoảng bụi rậm, anh rẽ trái và trở lại Nhà Kính. Tôi không nghĩ tôi lại tìm tới chốn xa như thế. Anh đùa rằng vì anh cố ý dẫn tôi đi đường vòng. Tôi nghĩ trong một lúc tôi đã muốn đó không chỉ chỉ là một lời đùa cợt. Anh dẫn tôi tới tận cầu. Nắng đổ trên yên chiếc xe đạp địa hình. Tôi không muốn về nhà nữa. Tôi quay lại nhìn Anh, nhưng trong mắt Anh không có ý giữ tôi ở lại lâu hơn.
- Em về đây. - Tôi cúi đầu và đi về phía xe.
- Ừ. Về nhé.