Bản sắc anh hùng
Chương 34: Ẩu đả trong nhà hoang
Bên trong sân bọn nhóc lẻn vào không khí mát mẻ, tương đối sạch sẽ và thoáng đãng, có lẽ thường hay có người lui tới. Bọn nhóc chia nhau ngồi mỗi đứa một nơi, bật nắp nước ra thi nhau uống.
Thằng Sún khi nãy trong quán café đã mặt dày uống cạn một ly nước của một ông khách nên giờ cũng không khát lắm. Nó cao giọng hỏi: “Mấy đứa bọn mày bỏ về sớm, không sợ bọn chăn nó đánh cho à?”
Thằng Đen trề môi nói: “Có cái gì mà sợ, anh Chuột xin giúp rồi. Bọn tao làm tới chiều về, rồi tối lại đi làm tiếp. Mẹ nó, hôm nay xui như cục cứt chó!”
Thằng Sún hỏi: “Sao mà xui, bán không được à?”
“Bán không được cũng còn đỡ," Thằng Đen giải thích, "đằng này tao bị hai thằng mất dạy giật vé số. May mà tao nhanh tay giật lại kịp, không thì tối nay nhừ đòn với lão Rô rồi.”
“Lão Rô là lão chăn bọn mày à?” Thằng Sún hỏi
Thằng Đen gật đầu nói: “Ừ, tao mà làm mất vé thì lão chẳng cho qua, đánh một trận cho chừa cái tội ngu rồi trừ lương dần dần.”
Thằng Tí liền chen vào: “Tao cũng có ngon gì đâu, đánh giày cho cái thằng ông nội kia. Mẹ nó chứ cái đôi giày cũ sắp vứt đi rồi mà còn bảo tao đánh, tao vừa đánh được mấy cái thì nó bị rách, cái là ông chửi tao như chửi chó vậy, còn đòi bắt đền tao nữa.”
Cả bọn nhao nhao: “Vậy mày có đền không?”
“Điên đâu mà đền!" Thằng Tí khẳng khái, "thà bị chửi chứ không có đền, tiền đâu mà đền. Với lại tự nhiên bắt tao đền đôi giày mới, có mà thần kinh à. Cũng may có cái cô cô bán nước cô nói cho, cái ông kia mới chịu bỏ đi đấy.”
Thằng Đen đệm vào: “Toàn bọn mất dạy!” Nói đoạn lại quay sang thằng bé nhất: “Còn mày thì sao Hói, có xin được gì không?”
Thằng Hói ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn mấy đứa anh, ánh mắt thân thiết nói: “Em xin toàn bị đuổi không à. Có cái ông kia em xin ông không cho, cái em cứ bám sau đít ông, tí nữa thì bị ăn tát. Ông bảo không biến là ông lấy luôn cái mũ. Em nghe sợ quá phải bỏ đi. Còn có cái chị xinh xinh kia nữa, em cứ tưởng chị ấy xinh thì chắc sẽ cho tiền, ai ngờ mới mở mồm chị ấy đã la lên cái gì đấy em không rõ, rồi cứ xua xua em ra. Cũng may có mấy cô kia cũng cho, nên hôm nay mới có mấy đồng.”
Thằng Đen lại hỏi: “Thế hôm qua lão Rô chỉ cho mày phải quỳ xuống để xin, mày có quỳ không?”
Thằng Hói lắc lắc đầu phủ định: “Anh Tài nói không được quỳ trước mặt ai hết, nên em không quỳ.”
Thằng Đen nói: “Ừ mày nói cũng phải, anh Tài bảo vậy thì phải nghe lời.” Nói đoạn nó lại quay sang hỏi chuyện mấy đứa khác. Cả đám từng đứa nhao nhao thuật chuyện, không khí nhất thời rộn rã.
Sau cùng thằng Sún nói: “Này bọn mày, hôm qua anh Long dạy cái chiêu gì ấy nhỉ, tao quên mất rồi”.
Thằng Cuội, vốn là đứa lanh lợi nhất bọn liền nói: “Cái đấy gọi là Phong Thủ, anh Long bảo từ từ sẽ dạy hết cho bọn mình Thập Nhị Quyền Thủ. Học xong cái đấy là khỏi sợ mấy thằng du côn ưa bắt nạt con nít ngoài đường rồi.”
Nói đoạn nó liền nhảy xuống sân, hai tay hồi quyền, xuống mã bộ, xiết cơ nói: “Để tao làm lại cho tụi mày coi nè.”
Nói xong tay đang từ thế thủ phóng ra một quyền, chân chuyển cung bộ, cứ thế nhịp nhàng diễn lại trọn bộ bài Phong Thủ, một trong mười hai thế quyền căn bản của võ công Huỳnh Gia.
Bọn con nít vỗ tay rầm rập khen hay, cả đám chỉ có mỗi thằng Cuội sáng dạ hơn cả, khó mấy nó chỉ học một lần là nhớ. Những đứa còn lại thuộc được chiêu thứ nhất thì quên chiêu thứ hai, được chiêu thứ hai thì quên chiêu thứ ba, lúc đó bèn rối rít tập lại, cả đám lại nhao nhao lên một chập.
Giữa lúc đó thì nghe có tiếng quát: “Bọn chúng mày cút hết cho tao!”
Tiếng quát vừa to, vừa vang, vừa lạ làm cả bọn nhóc giậy nảy mình. Trông ra thì có bốn kẻ không biết từ đâu mới xuất hiện, tướng tá to lớn, mặt mày ra vẻ dữ tợn. Tên đi đầu đội một cái mũ lưỡi trai quay ngược ra sau, mặc cái áo sơ mi có lẽ là màu trắng nhưng vì đã quá cũ nên ngả sang màu vàng, hai cái cúc trên cùng vô tình mà cũng như hữu ý đã bung ra để lộ phần bộ ngực nửa lạc nửa mỡ ra ngoài. Chính hắn là kẻ vừa lên tiếng. Ba tên đứng đằng sau ăn mặc cũng tương tự, mặt mày bụi bặm, nhưng nhìn chung đều lứa tuổi thiếu niên, chừng mười năm mười sáu, riêng thằng đầu sỏ có lẽ lớn hơn, chắc mười bảy hay mười tám gì đấy.
Bọn thằng Cuội ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn những kẻ lạ mới tới, nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tên kia lúc đó liền nhắc lại: “Tao bảo là mấy thằng nhóc tụi mày biến hết, từ nay chỗ này là của tao. Cấm thằng nào được mò tới!”
Thằng Đen, lớn nhất bọn, đứng ra đối đáp: “Bọn tui tới trước, ông là ai mà đòi đuổi?”
Tên kia vốn tự tin với vẻ ngoài bặm trợn của mình thì chỉ cần dọa một câu là bọn con nít ranh sẽ khiếp vía mà bỏ chạy, không ngờ thằng Đen lại ngang nhiên trả lời như thế khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, bèn nói: “Á cái thằng này nhóc con mà láo gớm! Muốn biết tao là ai hả.” Nói đoạn giơ giơ nắm đấm lên. “Mày biết rồi là hối hận đấy. Nhưng thôi, để cho chúng mày được rõ, tao cũng xin tự giới thiệu: tao là Phong, ai cũng gọi tao là Phong Báo hết, giờ thì có biến đi không thì bảo?”
Đám nhóc nhìn nhau bàn bạc. Thằng Cuội nhỏ tiếng nói: “Bọn mình tám đứa, bọn nó tuy to nhưng cũng chỉ có bốn đứa. Hôm nay mà bị đuổi thì chỗ này về sau không thể đến được nữa. bọn mày tính sao?”
Thằng Sún gằn giọng nói: “Chơi luôn!” Mấy đứa khác đều gật đầu nhất trí, duy có thằng Hip nhỏ nhất thì nói: “Mấy anh nhớ che cho em nhe!”
Thằng Đen sau khi hội ý liền ngang nhiên đáp: “Giờ không đi thì sao?”
Tên tự xưng là Phong Báo vừa nghe thì trợn mắt nói: “Mẹ bọn mày, không ăn đập thì không sợ!”
Nói xong liền bước lên định túm đầu thằng nhóc mà bợp tai cho mấy cái.
Thằng Đen thấy cái dáng hộ pháp của Phong Báo thì chân cũng đã hơi run, khí thế khi nãy tan biến đi đâu sạch, đứng chết trân một chỗ. Nhưng cánh tay của Phong Báo còn chưa kịp núm vào đầu của nó thì dưới bụng hắn đã nhói lên một cái đau điếng, thì ra thằng Cuội đứng phía sau đã chủ động xông lên sút vào bụng hắn. Thằng nhóc ra đòn bất ngờ nên đắc thủ, lớn tiếng bảo: “Bọn mày đừng sợ, đập chết bà bọn nó đi!”
Vừa nói xong lại vung cước sút cho Phong Báo một cái nữa. Phong Báo khi nãy là do thiếu đề phòng nên mới bị trúng đòn, lần này sao dễ dàng vậy được. Hắn liền thòng tay xuống chụp luôn lấy cái chân nhỏ xíu của thằng Cuội đang đá tới, toan quăng nó sang một bên. Nhưng thằng Cuội thân thủ linh hoạt, mấy bữa nay cũng đã học được mấy chiêu võ của thằng Long, chân vừa bị túm đã mượn lực nhảy bổng lên, từ trên không giáng thẳng một đấm vào giữa mắt trái Phong Báo. Phong Báo đau quá rú lên một tiếng de về sau, những tên đi cùng thấy đại ca lâm trận thất thủ tức thì sắn tay áo xông lên.
Đám nhóc thấy thằng Cuội liều lĩnh thì tinh thần cũng hăng hái hẳn lên, liền hò hét nhảy vào hỗn chiến với đám to con. Tám đứa nhóc bâu lấy ba thằng lớn vung tay múa chân đánh nhau loạn xạ, tiếng huỵch huỵch, tiếng la oai oái, tiếng quát tháo, chửi bới cũng vang lên không ngớt, tưởng như đánh thì ít mà chửi nhau thì nhiều. Cả hai bên đều là trẻ bụi đời, cách ăn cách nói đã nhiễm rất nặng từ dân đường phố, không có cái từ tục tĩu nào là không nói được.
Phong Báo xoa xoa con mắt trái đang sưng húp, mặt đỏ bừng bừng. Hắn tự phụ cũng có chút võ nghệ, xưa nay chưa bị mất mặt đến như thế bao giờ, lại bị một thằng con nít đấm cho tím cả mắt. Lửa giận của hắn lúc đó đã bốc lên tới đầu, tóc tai dựng đứng, mục quang bắn thằng vào thằng Cuội đang đánh hăng máu nhất, nghiến răng nghiến lợi mấy cái rồi nhảy thằng vào vòng chiến. Hắn một tay túm thằng Híp, một tay gạt thằng Sún, chớp mắt đã quăng hai đứa ra xa, rồi hồng hộc núm cổ thằng Cuội nhấc lên vận sức bợp tai liền mấy phát như trời giáng.
Đám nhóc xét cho cùng vẫn chỉ là con nít, kịch chiến với ba tên kia vốn đã yếu thế, bị đập cho te tua,nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể cầm cự giằng co được. Đến khi tên Phong Báo bước vào thì cục diện thắng thua lập tức được định, từng đứa từng đứa một bị đánh cho dạt cả vào một góc sân.
Thằng Cuội bị ăn hai tát nảy lửa của Phong Báo, mắt nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng không rõ chuyện gì nữa, chỉ thấy toàn thân bị nhấc bổng khỏi mặt đất, chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng nghiến răng ken két xổ ra một câu tục tĩu rồi nói: “Con bà nhà mày, rượu nhẹ đếch uống lại muốn uống rượu mạnh. Để hôm nay tao lấy tạm hai cái răng trước cảnh cáo, bữa sau còn thấy tụ tập ở đây thì tao đập gãy chân.” Nói rồi lại vận sức tát lia lịa.
Thằng Cuội như con mèo bị chịt cổ, không sao kháng cự được. Ba tên đàn em của Phong Báo ẩu đả với đám nhóc cũng bị sứt môi bầm mặt, đang sẵn điên máu, thấy đại ca xả giận lên người thằng Cuội thì cũng muốn học theo, liền quắc mắt nhìn vào những đứa còn lại đang túm tụm ở góc tường.
Đám nhóc thấy thằng Cuội rơi vào tay Phong Báo thì sợ hãi thì ít mà tức giận thì nhiều. Chúng thấy đồng bọn bị hành hạ như vậy thì lửa giận cũng bốc lên, mím môi mím lợi chảy cả máu, nhưng sức không địch lại, nhất thời không biết làm sao. Bỗng thằng Tí níu níu tay thằng Đen rồi chỉ xuống dưới đất. Thằng Đen lập tức hiểu ý quát lớn: “Ném chết con bà bọn nó đi.”
Căn nhà này vốn bị bỏ hoang, nhiều bức tường đã bị đổ nát, trên sân vương vãi rất nhiều gạch đá. Đám nhóc lợi dụng điều đó hùa nhau nhặt đá ném xối xả vào bốn tên kia, tất nhiên là tránh không để trúng thằng Cuội. Đánh nhau thì tám đứa địch bốn không lại, những ném đá thế này thì số đông lập tức áp đảo, gạch đá bay rào rào hết đợt nọ đến đợt kia.
Bốn tên kia làm sao ngờ được lũ nhóc lại nghĩ ra trò này, chúng vô cùng hoảng hốt, cuống cuồng vung tay lên che chắn trước mặt, không kịp phản công. Nhưng cự ly giữa hai bên rất gần, che chắn thế nào cũng bị ném cho toác cả máu, phải liên tục thối lui.
Thằng Đen vừa ném vừa nhắc nhở: “Không được ngừng tay, coi chừng bọn nó ném lại.”
Phong Báo tay đang bận giữ thằng Cuội, bất ngờ bị tấn công làm sao kịp né tránh, chớp mắt đã ăn mấy cục đá vào mặt, mắt hoa cả lên, vội buông thằng Cuội ra mà lùi lại. Thằng Cuội vừa thoát liền nhịn đau nhập hội ngay với đồng bọn gia tăng sức công kích.
Bốn tên bị ném cho lui hẳn về góc tường phía bên kia. Bỗng nghe Phong Báo gầm lên: “Chúng mày nhịn đau, ném lại bọn nó.”
Đám đàn em vốn đang hoảng loạn, nghe thấy đại ca ra chỉ thị liền lấy lại tinh thần, lập tức nhặt đá phản công.
Thằng Sún khi đó mới nói: “Chạy thôi bọn mày, địch không lại chúng nó đâu.”
Nói xong thì đám nhóc hô hào vượt tường chạy ra ngoài đường, thoáng một cái đã mất hút.
Phong Báo đầu toác cả máu, ánh mắt sôi sùng sục gằn giọng quát: “Tao mà không đập chết từng thằng thì đếch phải người nữa.”
Đám nhóc chạy một mạch về nhà không ngoái đầu lại, tới nơi đứa nào đứa nấy thở hồng hộc như trâu, mặt mũi sưng vù tím tái, đầu tóc bờm xờm, vốn đã bẩn thỉu giờ lại càng tả tơi. Riêng thằng Cuội là nặng đòn nhất, bị ăn liền mười mấy cái tát của tên hộ pháp Phong Báo, giờ khuân mặt đã sưng vù sưng vếu, đỏ như một quả gấc, trông đến tội nghiệp.
Thằng Đen vừa thở vừa chửi: “Bỏ mẹ mấy thằng chó, nó mà không to con thì tao đập chết cha chúng nó!”
Thằng Trọc cũng tiếp lời: “Bắt nạt con nít, đúng bọn mất dạy!”
Cứ thế mỗi đứa một câu, nhốn nháo hết cả lên.
Đang lúc chửi hăng máu thì bỗng nghe có tiếng nói: “Mấy đứa làm gì mà ăn tục nói bậy ghê vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, cả đám nhóc im bặt, không dám mở mồm thêm một câu nào nữa.
Thằng Sún khe khẽ nói: “Anh Tài đến, anh đã dặn bọn mình nói chuyện không được chửi tục”.
Quả nhiên thằng Long với Võ Tài xuất hiện. Vừa nhìn thấy thảm trạng của đám nhóc, Võ Tài hỏi ngay: “Cái gì vậy này, ai đánh mấy đứa, có chuyện gì?”
Thằng Long đá chống xe xuống bước tới, lập tức văng ra một câu tục tĩu nói: “Đứa nào đánh?”
Võ Tài liền nhắc: “Dặn bọn nhóc không nói tục chửi bậy mà mày cứ mở mồm ra là chửi vậy.”
Thằng Long lập tức sửa lại: “Đúng rồi, không được chửi bậy. Này, thằng nào đánh mấy đứa ra nông nỗi này, mau nói anh nghe để anh đi xử nó cho.”
Bọn nhóc thấy thằng Long đã đứng ra bảo kê thì mạnh dạn hẳn lên, lập tức nhao nhao thuật chuyện. Nhưng tám đứa tám cái mồm, mỗi đứa nói một phách không đứa nào nghe đứa nào khiến cho thằng Long với Võ Tài nghe mà nhức hết cả đầu, không hiểu đầu đuôi ra sao. Cuối cùng Võ Tài quát: “Im lặng, im lặng coi!”
Bọn nhóc đang nói sung, liền nuốt ngay chữ vào bụng mà im tiếng.
Võ Tài lại tiếp: “Mấy đứa nói lung tung quá anh không hiểu. Cuội, em kể lại đầu đuôi coi.”
Thằng Cuội được chỉ định liền đem việc đã xảy ra thuật lại một lượt, lời lẽ rõ ràng, ý tứ mạch lạc, tuy còn bé nhưng nói năng đâu ra đấy. Võ Tài vừa nghe vừa gật gù, còn thằng Long thì càng nghe mặt càng đỏ, chưa đợi thằng Cuội kết thúc câu chuyện đã đập bàn quát lớn: “Bỏ mẹ mấy cái thằng mất dạy, lại dám bắt nạt cả đệ tử của tao. Ngày mai dẫn anh ra đấy hỏi tội bọn nó.”
Đám nhóc thầy thằng Long khí thế hừng hực thì mừng rỡ ra mặt, lại nhao nhao lên, tưởng như chỉ muốn xuất phát đến ngay căn nhà hoang đó. Nhưng Võ Tài lại ổn định trật tự rồi hỏi: “Mấy đứa có biết mấy thằng đó là bọn nào không?”
Thằng Cuội đáp: “Nó chỉ tự xưng là Phong Báo, bọn em chưa thấy bao giờ. Căn nhà hoang đấy là chỗ bọn em vẫn thường hay tụ tập chơi đùa, không biết sao tự dưng nó lại đến đuổi đi.”
Nó lại hỏi: “Căn nhà hoang đó ở xa không?”
Thằng Cuội nói: “Ở trong một con đường hẻm vắng, rất ít thấy người qua lại, cũng chẳng biết của ai. Bọn em chơi ở đấy cả năm rồi mà cũng chưa từng thấy ai đến.”
Võ Tài gật đầu rồi nói: “Bọn nó dám ra tay đánh mấy đứa, ngày mai anh với anh Long sẽ tới hỏi tội nó, rồi đòi lại cái chỗ đấy cho. Nhưng trước hết anh phải nhắc lại với mấy đứa một lần nữa: con nít không được chửi tục nói bậy, mấy đứa nghe rõ chưa.”
Võ Tài nói tuy không lớn nhưng mà nghiêm. Bọn nhóc vốn rất sợ nó, chỉ còn biết cúi đầu vâng lời. Nó nhìn thương thế mấy đứa mà lắc đầu lo lắng, bèn chạy đi mua Oxy già, bông băng, băng keo cá nhân…về sơ cứu cho cả bọn. Ngoài thằng Cuội khuân mặt biến dạng, mắt mũi sưng húp thì số còn lại cơ bản cũng không có gì đáng ngại. Thằng Long vừa thoa thuốc lên mặt thằng Cuội vừa xuýt xoa: “Cái bọn khốn kiếp, đi đánh một thằng nhóc ra nông nỗi này, đúng là đáng chết.”
Thằng Sún tuy đau nhưng như sực nhớ ra gì đó liền nói: “Anh Tài hứa mấy bữa nữa dắt bọn em đi ăn tiệc, nhớ đó nhé.”
Đám nhóc lại nhao nhao nhắc nhở. Võ Tài sực nhớ ra chuyện này bèn cười nói: “Được rồi, anh nhớ rồi, hôm đấy hai đứa anh dẫn bọn em đi ăn một bữa no nê.”
Đám nhóc vốn là con nít ngây thơ, quên cả đau đớn lẫn việc đánh nhau, vỗ tay reo hò. Bỗng thằng Tài nhớ ra một chuyện gì đó nói: “Phải rồi, từ hôm nay ngoài chuyện học chữ, anh sẽ dạy mấy đứa một môn võ luôn. Tập môn này xong thì chỉ cần mấy đứa biết đoàn kết lại, thì có gặp bốn tên to xác như hôm nay nữa cũng không cần phải sợ.”
Đám nhóc lại vỗ tay hoan hô. Thằng Cuội má xưng húp cũng ráng hỏi: “Anh Tài dạy bọn em chiêu gì thế.”
Thằng Long cũng quay qua thắc mắc: “Mày định dạy gì cho bọn nhóc à?”
Võ Tài xoa xoa tay nói: “Dạy trận pháp. Trong võ công của bản phái có một trận pháp gọi là Bát Thú Quần Ma. Môn này không khó lắm, vừa vặn lại có tám đứa nhỏ, vừa đúng số lượng để tập.”
Thằng Long kiến thức về võ học thua xa Võ Tài, chưa nghe qua cái tên này bao giờ bèn nói: “Tao mới nghe qua trận pháp bốn người, năm người, sáu người. vậy có cả trận pháp tám người à.”
Võ Tài nói: “Nói về mảng này thì môn phái chúng ta có tất cả hai mươi tám loại trận pháp.
Trong đó ít nhất là trận ba người, nhiều nhất là trận hai mươi tám người. Trận pháp càng đông thì càng phức tạp, biến hóa càng rối rắm.”
Thằng Long nói: “Trận pháp tới tám người, liệu bọn nhóc có học nổi không.”
Võ Tài cười bảo: “Chắc sẽ được thôi. Trận này tuy đông như cũng khá đơn giả. Nó mô phỏng hình ảnh của loài Sói. Sói khi săn mồi thường đi theo đàn, ép con mồi vào thế bị động sau đó tìm điểm yếu ra đòn sát chiêu. Trận pháp này chú trọng sự linh hoạt, nhanh nhẹn, lại không cần quá tính toán hay mưu mô, rất thích hợp cho những đứa con nít ngây thơ tập. Bọn con nít chỉ gì thì sẽ làm y như vậy, đó cũng là một điểm mạnh.”
Thằng Đen sốt ruột hỏi: “Vậy bọn em học luôn chứ anh.”
Nó đáp: “Không vội. Trước khi học trận pháp phải học quyền pháp, cước pháp, tấn pháp, côn pháp, xảo pháp nữa, phải học cả tâm pháp nội công căn bản. Những thứ đó chí ít cũng phải mất sáu tháng.”
Bọn nhóc nghe qua trợn hết cả mắt, đồng thanh đáp: “Sao nhiều dữ vậy!”
Thằng Long nói: “Chứ mấy đứa tưởng học võ dễ lắm hả, vậy có chịu học không?”
Cả bọn sợ Võ Tài đổi ý, ríu rít đáp: “Học, học anh, bao nhiêu cũng học hết!”
Võ Tài cười nói: “Tất nhiên học võ là phụ thôi, học chữ mới là chính. Từ hôm nay sẽ học chữ sớm hơn một tiếng đồng hồ, rồi sau đó học võ. Mấy đứa thấy có được không?”
Đứa nhóc lại một phen nhao nhao tán đồng.
Võ Tài lại chợt hỏi: “Mà tiệc sinh nhật là hôm nào ấy nhỉ?”
Thằng Cuội đáp: “Ngày mốt anh à.”
Nó gật đầu nói: “Vậy thôi được rồi, lấy sách vở ra đi. Để anh xem mấy bữa nay học hành thế nào rồi.”
Ngọc Thấu