Hoàng tử ác ma - Cập nhật - Yu Cherry

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 16.

Buổi sáng.

Ánh bình minh dịu dàng như dòng nước, nhẹ nhàng chảy trên cây hoa sữa hai bên đường đến trường. Chim chóc nhảy nhót trên cành cây, tiếng chim trong trẻo như một bản nhạc của tự nhiên.

Bên lề đường, những hàng cỏ xanh mướt mọc san sát trên mặt đất. Nước mưa vẫn còn đọng lại trên những ngọn cỏ xanh non, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu ánh hào quang ngũ sắc.

Sau cơn mưa rào đêm qua, những chiếc lá được nước mưa gột sạch sẽ, ngay cả những ngõ ngách bình thường ít khi được mọi người quét dọn giờ cũng trở nên sạch đẹp.

Trước cổng trường, một chiếc BMW đen bóng đang đỗ ở đó, người trong xe không có ý định bước ra khiến cho người qua đường cảm thấy vô cùng tò mò.

Học sinh từ tứ phía đổ dồn về trường cấp ba Thánh An, dòng xe cộ đi lại nườm nượp trên con phố đông đúc. Ánh nắng trải dài trên đỉnh cây, đẹp nhẹ nhàng như được khoác lên mình tấm áo dệt bằng tơ lụa của nàng tiên xinh đẹp.

Tuyết Hạ lầm lũi đi bên cạnh Khanh Nhi, không nói lời nào, cứ như người mất hồn vô thức tiến về phía trước. Nếu không nhờ Khanh Nhi đỡ thì cô đã bước luôn xuống cống thông nước rồi. Dư chấn của cơn đau đầu đêm qua vẫn không buông tha mà bám riết cô không rời. Tuy không còn có cảm giác như hàng ngàn cái búa tạ giáng xuống đầu nhưng đầu cô vẫn còn ong ong, không sao dứt ra được. Sáng nay mẹ đã khuyên cô nên ở nhà nằm nghỉ nhưng cô sợ ở nhà còn đau đầu hơn khi nghe những câu lẩm bẩm, cằn nhằn vô cớ của mẹ. Vả lại cô muốn ra ngoài thay đổi không khí chứ cứ ngồi thu lu trong góc phòng thì được gì, có khi còn ốm nặng hơn ấy.

“Hôm qua Tử Phong gọi điện hỏi mình cậu đang ở đâu, mình nói cậu đến quán kem Cây Bàng, thế cậu ấy có đến đó tìm cậu không? Cậu ấy tìm cậu có chuyện gì vậy, chắc là quan trọng lắm?” Trịnh Khanh Nhi lười biếng nhìn sang bạn thân nhưng gương mặt thì vô cùng hào hứng muốn nghe Dương Tuyết Hạ kể chuyện.

Đúng là không chuyện gì cô nàng này không thể lôi ra để nói, từ chuyện con mèo nhà hàng xóm mất tích ba ngày chợt quay về đến chuyện cô bán hàng đầu khu phố sinh thằng con trai nặng bốn kilogam cũng được cô nàng lôi ra kể tuốt. So với cô, Dương Tuyết Hạ dường như chỉ bằng một phần mười. Con gái nói nhiều là chuyện đương nhiên, nhưng nếu nói mà không chọn hoàn cảnh thì rất dễ bị “ăn” mắng, lại còn bị gắn cái mác “lắm chuyện” nữa chứ. Ví như lúc này đây, Tuyết Hạ đang cố lết xác đến trường thì nhỏ Khanh Nhi lại cố rót vào cô những từ ngữ nghe đã muốn “tức lộn ruột”. Đã không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua mà con nhỏ này cứ thế nói năng vô tư đến đáng ghét.

“Không.” Tuyết Hạ cục cằn ném lại một câu lạnh nhạt.

Giờ cô mới nhận ra con bạn mình nói còn nhiều hơn mấy bà cô đứng tuổi trong khu phố D. Thật không ngờ, thì ra nói nhiều cũng không phân biệt tuổi tác, giới tính.

Nhận ra sự khác thường nơi Tuyết Hạ, Khanh Nhi im lặng, nheo nheo đôi mắt to tròn nhìn cô, đôi môi chúm chím đầy đáng yêu.

Cái con nhỏ này, người ta đang định tức giận “sạc” cho một trận thế mà nó lại dám dùng “mỹ nhân kế” để làm xiêu lòng cô mới đáng sợ chứ, chậc chậc.

“Oa, sao lại có con BMW đỗ trước cổng trường thế nhỉ?” Đôi mắt tinh như cáo của Khanh Nhi thu nhận ngay hình ảnh chiếc xe đỗ cách đó không xa, miệng mở to ngạc nhiên, cơn bệnh mang tên “hoang tưởng” lại phát tác.

Chẳng lẽ là một chàng hoàng tử đẹp trai nào đó đang ngồi đằng sau chiếc xe ấy? Oa, nếu là người muốn tỏ tình với cô như trong tiểu thuyết thì thú vị biết bao.

Tuyết Hạ bất đắc dĩ nhướn mày nhìn chiếc xe, rồi thản nhiên đi lướt qua, không chú ý bất kì điều gì. Chắc là xe của một anh chàng công tử hoặc một cô nàng tiểu thư con nhà quyền quý nào rồi. Việc này chẳng liên quan đến cô, thôi thì đi mau không lại trống vào lớp. Nghĩ thế, cô bất mãn kéo tay Khanh Nhi đi nhanh qua chiếc xe.

Cạch.

“Sẻ con yêu quý!”

Hai cô gái đang đi thì đột nhiên bị giọng nói của người đằng sau làm cho giật mình.

Câu nói này, không phải của tên đáng ghét đó thì là ai? Cậu ta còn dám vác mặt đến đây tìm cô ư? Sau vụ hôm qua cô đã không muốn dính dáng đến cậu ta làm gì rồi, tuy trả thù thì vẫn phải trả thù, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc.

Cô thở dài, nuốt giận vào lòng, cố bước tiếp nhưng càng đi cô lại càng thấy cánh tay đang kéo Trịnh Khanh Nhi của mình nặng dần.

Cô quay đầu lại.

“Ha ha, chào cậu, cậu tìm Tuyết Hạ nhà mình có chuyện gì không?”

Dưới ánh nắng nhàn nhạt, con bạn thân mến của cô đang thản nhiên kéo cô đứng lại, không có ý định để cho cô bỏ lại cô nàng ở đây để đi một mình hay bỏ chạy khỏi chàng trai tuấn tú đối diện. Cô mà đi thì coi như Khanh Nhi mất cơ hội tiếp chuyện anh chàng đẹp trai này rồi còn gì?

“Khanh Nhi!” Cô thở hắt một hơi, gào to.

“Tôi có chuyện muốn nói với sẻ con.” Ma Đức Tuấn từ tốn nhìn Tuyết Hạ.

Hừ, định giả vờ là chàng trai lịch sự trước mặt ai vậy không biết? Cả cái con nhỏ đáng ghét Khanh Nhi này nữa, không những bỏ mặc lời gào hét nồng nặc mùi thuốc súng của cô mà còn ngang nhiên kéo cô lại gần, thích thú.

“Hạ à, chàng trai này muốn gặp cậu.”

“Khanh Nhi!” Tuyết Hạ la lên, rồi bỗng dưng khuôn mặt lạnh tanh nhìn sang người kia khi thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào mình. “Này cậu, cậu tìm tôi làm gì? Hơn nữa tôi và cậu có gì để nói với nhau sao?”

“Tôi không phải đến đây để tranh cãi với cậu, cũng là vì có chuyện nên mới tìm gặp cậu.” Ma Đức Tuấn đút hai tay vào túi quần, mái tóc mềm khẽ rũ xuống vầng trán cao, đôi mắt cong lên quyến rũ.

Do cậu ta cao hơn cô cả một cái đầu, thế nên Dương Tuyết Hạ cứ phải ngửa cổ lên nhìn cậu ta. Hừ, đau cổ quá!

“Chuyện gì? Ngoài chuyện cậu kéo tôi đến quán kem quái quỷ sau đó làm bẽ mặt tôi trước tất cả mọi người ra thì tôi và cậu còn chuyện gì để nói?”

“Bình tĩnh! Sẻ con yêu quý, cậu không muốn lấy lại đồ đã mất sao?” Hắn ngang nhiên giơ ra trước mặt Tuyết Hạ sợi dây chuyền may mắn, lắc qua lắc lại trong không trung, mặt đá sợi dây tiếp xúc với ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Hừ, lại định lừa cô giống hai lần trước sao? Cô không phải con ngốc! Lần nào cô đưa tay ra hắn chẳng thu sợi dây lại là gì, rốt cuộc hắn nghĩ cô ngu ngốc như mấy con chim sẻ thơ ngây kia sao? Ha ha, hắn nhầm lớn rồi đấy!

“Cậu có ý định trả lại tôi thật sao?”

“Đương nhiên.” Một cái gật đầu dứt khoát: “Nếu cậu muốn tôi còn sẵn sàng mua thêm cho cậu hàng trăm sợi dây chuyền giống y đúc sợi dây chuyền này.”

Ma Đức Tuấn chăm chú nhìn vào đôi mắt cà phê của cô, một chút khó hiểu gợn lên trong đáy mắt hổ phách của hắn, “Chỉ có điều, nó không chút đặc biệt, cũng chỉ làm từ bạc trắng, thiết kế không tinh xảo bằng những sợi dây chuyền hiện đang hot trên thị trường, tôi không hiểu tại sao cậu cứ một mực muốn đòi lại. Nó rất quan trọng với cậu sao?”

Tuyết Hạ nheo mắt, im lặng, một cảm xúc đắng chát ùa về khiến sống mũi cay cay.

Cậu ta nói vậy là sao? Chuyện gì khiến cậu ta quan tâm đặc biệt đến sợi dây như vậy, hay sợi dây có vấn đề gì? Sợi dây chuyền đó với người khác căn bản không phải là đáng chú ý, với cậu ta lại càng không phải thứ quý giá, tất nhiên là không thấy gì đặc biệt rồi! Nhưng với Tuyết Hạ nó lại chính là bùa hộ mệnh, là bùa may mắn, bên cạnh cô suốt mấy chục năm trời.

Nhớ lại ngày nhỏ, gia đình cô cũng như người dân ở thị trấn Middle này đâu được sống sung sướng và giàu có như bây giờ. Cuộc sống đặt ra nhiều thử thách, nghề viết văn của mẹ và nghề kĩ sư của ba lúc đó đâu dễ dàng kiếm được nhiều tiền. Ba mẹ cô đã phải vật lộn để kiếm từng đồng tiền, mua từng nắm gạo nuôi lớn cô. Rồi sinh nhật năm tuổi, để tổ chức được một bữa tiệc nho nhỏ và mua sợi dây chuyền này làm quà sinh nhật cho cô, ba mẹ đã phải nhịn đói suốt một tuần trời. Nhớ lại khi đó, chỉ vì thích sợi dây này mà đòi cho bằng được, khóc lóc hết một ngày trời, không chịu ăn uống gì, cô thấy mình thật đáng trách. Sợi dây này đã theo cô suốt mười năm trời, đã trở thành một phần cơ thể không thể nào tách rời của cô. Nó giúp cô thoát khỏi vụ đâm xe ngay trước mặt mình, giúp cô làm bài thi tốt, giúp cô bình tĩnh trong tất cả mọi tình huống, cô có thể không đòi lại nó sao? Cô có thể cam tâm để nó nằm trong tay kẻ khác sao? Cô không muốn! Có chết cô cũng phải lấy lại nó!

Khoảng kí ức đó, dường như đã phần nào bị cô chôn chặt nay bỗng ùa về khiến khóe mắt đỏ hoe. Tuyết Hạ thở dài, từ từ nhả ra từng chữ: “Phải, với cậu nó không đáng giá gì, nhưng nó lại rất quan trọng đối với tôi. Vì vậy, dù cậu muốn hay không, tôi vẫn sẽ giành lại nó.”

“Nó là quà… của bạn trai cậu à?” Ma Đức Tuấn sững người trước thái độ kiên quyết của cô, rồi buột miệng hỏi.

Nếu không phải đồ bạn trai tặng thì tại sao lại phản ứng thái quá như vậy? Dù sao cũng chỉ là một sợi dây bình thường chẳng có gì đáng để tâm thôi mà?

“Cái gì?” Tuyết Hạ ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại.

“Ha ha, Tuyết Hạ nhà mình còn chưa yêu ai, làm sao có bạn trai được?” Khanh Nhi đứng kế bên bật cười nhắc nhở: “Đây là quà của ba mẹ Tuyết Hạ!”

Tuy Khanh Nhi biết nguồn gốc của sợi dây, nhưng cô không muốn cho bất kì ai ngoài mình biết được bí mật này. Cô sợ một khi nhắc lại quá khứ, Tuyết Hạ sẽ bận lòng. Nhìn mặt con bạn là Khanh Nhi cũng có thể đoán được ngay những gì cô đang nghĩ.

“Ồ!”

Cảm giác như vừa đặt được hòn đá nặng cả tấn xuống khỏi vai mình thật dễ khiến người ta thở phào nhẹ nhõm và thưởng cho mình một cái mỉm cười đầy thỏa mãn. Ma Đức Tuấn nhoẻn miệng, một cảm xúc lạ lẫm len lỏi, trói chặt cơ thể cậu.

Khoan đã…

Cậu cười gì chứ? Cậu quan tâm gì đến nguồn gốc của sợi dây quái gở này chứ? Tại sao khi nghe cô bạn này nói đấy không phải quà người yêu tặng cho sẻ con cậu lại cảm thấy vui mừng như vậy? Chẳng phải ý định ban đầu của cậu là… A, không thể như thế được, cậu đúng là điên rồi mà!

“Cậu ngạc nhiên cái gì? Vui lắm à? Thú vị lắm à?” Tuyết Hạ trợn mắt, lông mày xếch lên như lông mày các vị tướng thời đại phong kiến, cố gắng gồng mình như một con nhím đang xù lông trước kẻ thù.

“Tôi… Thôi bỏ đi!” Ma Đức Tuấn lắc đầu, nhún vai: “Cậu không mau vào lớp, sắp trống rồi kìa!”

Tuyết Hạ trừng mắt, nguýt chàng trai trước mặt thêm một cái, rồi đem cả tính mạng và sức lực của cô gái 16 tuổi lôi Trịnh Khanh Nhi hám trai đi về phía phòng học trong tiếng trống “thùng thùng” đinh tai của bác bảo vệ đáng mến.

“Á, Tuyết Hạ, từ từ thôi, mình tự đi được mà. Á, Tuyết Hạ!!!” Trịnh Khanh Nhi la eo éo như quạ khoang, đưa tay vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay đang túm áo của Tuyết Hạ nhưng vô ích, cô nàng càng giả vờ không nghe mà tiến tới.

Ma Đức Tuấn đứng lặng người, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn vào dáng người nhỏ nhắn phía xa, một cái nhíu mày thấy rõ cùng cảm giác hụt hẫng lan tỏa toàn bộ cơ thể.

Rõ ràng đó chỉ là một đứa con gái bình thường, chẳng có gì đáng để bận tâm, tại sao cứ phải lẽo đẽo theo cô ta như vậy? Cậu thừa nhận cô gái này xinh đẹp, một vẻ đẹp hiếm có và đặc biệt, nhưng mà thân hình cô ấy thì… “chữ S” ở đâu? Học sinh lớp 10 gì mà thân hình trước sau như một chẳng hấp dẫn tẹo nào, cứ như màn hình LCD tinh thể lỏng ấy. Hay là cô ấy chưa dậy thì? Mà thôi, vấn đề bây giờ không phải là thân hình quyến rũ hay không quyến rũ, mà là cậu quan tâm cô do đâu? Bởi trí tò mò của cậu về cô ta ngày càng cao hay bởi cậu nhận thấy ở cô ta có nhiều điều thú vị hơn cậu tưởng?

Một ý nghĩ mới mẻ vụt qua bộ óc nhanh nhạy như một tia sáng lóe lên trong đêm tối mịt mùng, khiến ai đó bàng hoàng trong vài giây nhưng ngay lập tức hiểu rằng sẽ có nhiều điều thú vị hơn xảy ra trong tương lai không xa.

Chương 15. - -> Chương 17. Hoàng tử ác ma - Đang sáng tác - Yu Cherry
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Không phải chứ, cô chưa từng gặp loại người nào như con người này, ông ta định ăn vạ với cô ư, chỉ là không may giẫm trúng chân chứ có làm gì to tát đâu? Mà ông ta nói gì nhỉ? Gây tổn hại thân thể ư? Đúng là đồ tay đánh trống mồm la làng. Loại người này không phải là cô chưa gặp, chỉ cần mình nhún nhường là lên mặt ngay ấy mà.
=> mâu thuẫn à nha.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Ví như lúc này đây, Dương Tuyết Hạ đang cố lết xác đến trường thì cô lại cố rót vào cô những từ ngữ nghe đã muốn “tức lộn ruột”
=>Ví như lúc này đây, Dương Tuyết Hạ đang cố lết xác đến trường thì cô nàng/con nhóc Khanh Nhi kia lại cố rót vào cô những từ ngữ nghe đã muốn “tức lộn ruột”
P
Nhớ lại ngày nhỏ, gia đình cô
Ma Đức Tuấn nhoẻn miệng, một cảm xúc gì đó là lạ choán chặt cơ thể cậu.
=> Ma Đức Tuấn nhoẻn miệng, một cảm xúc lạ lẫm len lỏi, trói chặt cơ thể cậu.
Mình chỉ góp ý thôi, có gì không phải đừng giận. :3
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
=)).
=>Ví như lúc này đây, Dương Tuyết Hạ đang cố lết xác đến trường thì cô nàng/con nhóc Khanh Nhi kia lại cố rót vào cô những từ ngữ nghe đã muốn “tức lộn ruột”

=> Ma Đức Tuấn nhoẻn miệng, một cảm xúc lạ lẫm len lỏi, trói chặt cơ thể cậu.
Mình chỉ góp ý thôi, có gì không phải đừng giận. :3
Hí hí, giận sao được, cậu là super soi của tớ mà. :).
 

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Chưa đọc, nhưng nghe tên là thấy thích rồi. Nội dung thì khi nào có thời gian mình đọc sau.:P
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 17.

Con đường rải sỏi trong khuôn viên trường rực rỡ dưới ánh tà dương.

Bầu trời mang một sắc cam huyền hoặc, như vừa bị nàng tiên xinh đẹp làm đổ ly rượu quý, loang ra khắp trời mây.

Dưới hàng cây lá vàng không rõ tên được trồng từ rất lâu trong khuôn viên trường, cô gái nhỏ tai đeo headphone, tay cầm chặt dây ba lô, lững thững bước từng bước chậm rãi, thi thoảng lại thở dài ngao ngán. Trịnh Khanh Nhi mơ mộng đã bỏ cô lại một mình để đi với mấy cô bạn cùng lớp đến nhà sách xem loạt tiểu thuyết tình cảm mới xuất bản của GirlneYa rồi, đúng là thật khó để khiến cho cô tiểu thư này hồi tâm chuyển ý, cô còn đang định bàn bạc với cô nàng kế hoạch tác chiến với Hàn Tử Phong vậy mà… Kiểu này có lẽ cô phải tự lực cánh sinh thôi, mong chờ gì ở cô nàng đó đây.

Như chứa một áp lực vô hình, cơn gió ban chiều tạt mạnh vào mặt cô gái, khiến cô đột ngột ngẩng đầu nhìn hàng táo bên kia khuôn viên trường, đôi mắt tinh anh bắt gặp một dáng người mảnh khảnh.

Dưới gốc táo, một cô gái nhỏ có thân hình hoàn hảo như các người mẫu teen thường xuất hiện trên tạp chí thời trang đang nhón chân nhìn về phía sân vận động trường, chốc chốc lại giơ tay nhìn đồng hồ với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Đó chẳng phải là học sinh mới chuyển đến lớp 10A3 mà mọi người nhắc tới dạo gần đây sao, tên là Lưu Diệp Yến thì phải? Quả thật cô ta rất xinh đẹp, đến Tuyết Hạ là con gái mà còn mê tít, huống hồ là lũ sinh vật giống đực kia.

Cô gái có mái tóc xoăn lọn đơn giản cùng gương mặt trái xoan thanh tú, nổi bật trên đó là đôi mắt với hàng mi dài cong vút. Có thể là mi giả, là mi thật, hoặc là cô nàng này đã nối mi. Nhưng điều khiến Tuyết Hạ chú ý đến không thể dời mắt chính là phong thái tiểu thư toát ra từ người cô gái, ngay cả khi cô ta khoác trên mình bộ đồng phục trường chẳng mấy sang trọng.

Đúng vào giây phút cô định quay người bước tiếp thì một nhân vật nữa xuất hiện khiến cô sững người, dừng lại và không có ý định di chuyển thêm, sống lưng chợt cứng đờ.

Chàng trai vừa xuất hiện trước mặt cô gái là người có thân hình cao lớn, mái tóc đen rũ trước trán, che mất một bên chân mày. Chiếc khuyên kim cương đeo trên tai cậu ta đột ngột tiếp xúc với ánh mặt trời, phản chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh đến chói mắt, khiến Tuyết Hạ phải nheo nheo mắt nhìn.

Hàn Tử Phong đút tay vào túi quần, thản nhiên và điềm tĩnh tiến về phía cô gái tên Lưu Diệp Yến. Nhìn từ xa, Tuyết Hạ có thể nhận ra tấm lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi của hắn. Hắn đang luyện tập bóng rổ cho trận đấu sắp tới ư?

Cô gái nhìn thấy Hàn Tử Phong thì ngay lập tức nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp. Nhưng trái với vẻ mặt hào hứng và phấn khích thái quá của cô nàng, khuôn mặt Hàn Tử Phong vẫn lạnh như nước đá. Hắn nhếch mép nửa cười nửa không, một cử động gây nhiều ấn tượng không tốt, và đem lại cho người đối diện cảm giác sợ hãi.

Dương Tuyết Hạ im lặng quan sát, sống lưng tiếp tục cứng đờ trước nụ cười lạnh lùng đến tê tái của Hàn Tử Phong. Hắn chưa bao giờ cười như vậy, dù là vẻ khinh khỉnh, mỉa mai hay khi tức giận, điệu cười nhếch mép của hắn cũng chưa bao giờ gây cho cô cảm giác lo lắng, sợ hãi và đau đớn đến như vậy. Hai người đó có quen biết nhau sao? Giữa họ đã xảy ra xung đột ư? Rốt cuộc quan hệ của họ là gì?

Hàng loạt những câu hỏi nhảy nhót trong đầu Dương Tuyết Hạ, như vô vàn những móng vuốt sắc nhọn của lũ thú hoang thô bạo cào cấu vào não bộ.

Cô khó chịu lắc đầu, càng cố đẩy những “con thú hoang dại” này ra thì chúng lại càng cào cấu nhiều hơn. Rốt cuộc cô cũng buông tay, chau mày nhìn về phía xa. Giải pháp tốt nhất lúc này là xem tiếp diễn biến đi rồi tìm hiểu cũng chưa muộn!

Trong cơn gió chiều mát rượi, Lưu Diệp Yến tiến gần về phía Hàn Tử Phong đang lạnh lùng giữ khoảng cách với mình, đôi mắt vốn dĩ cụp xuống như hối hận về một điều gì đó trong quá khứ chợt nhìn thẳng, xoáy sâu vào đôi mắt đen mã não. Đôi môi mỏng như hoa hồng khẽ mấp máy:

“Phong!”

Hàn Tử Phong cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt nâu để đáp trả. Sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn hệt như một hồ nước đóng băng vào mùa đông khiến cô gái bất giác dừng lại, không dám bước tiếp về phía trước.

“Cậu vẫn chưa tha thứ cho mình sao?” Cô gái đau khổ nhìn chàng trai trước mặt, đôi mắt dường như không muốn tin đây là sự thật, nhưng lại phảng phất những nét trống rỗng lạ kì, tựa như một ngăn tủ bị bỏ không bấy lâu không ai thèm nhòm ngó, cô độc và chán chường đến mức muốn biến mất ngay tắp lự.

Trước khi cô ra đi, chẳng phải cậu vẫn ổn sao? Trước khi cô ra đi, chẳng phải cậu yêu cô nhiều lắm sao? Ai đã từng nói sẽ yêu cô suốt cuộc đời? Ai đã từng hứa dù gặp bao nhiêu khó khăn, thử thách vẫn sẽ ở bên cô? Ai đã từng xem cô như bảo bối, không cho bất cứ ai động vào? Chẳng lẽ cậu đã quên tất cả? Chẳng lẽ thời gian đã làm cậu thay đổi? Cậu không còn yêu cô nữa? Trong tim cậu không còn hình bóng của cô nữa? Cậu không cần cô nữa sao?

Ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt không có hình ảnh của cô đó, khiến tim cô nhói lên đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua. Phải chăng cậu hận cô vì đã ra đi? Không, không phải như vậy đúng không? Thời gian qua, chắc chắn cậu đã suy nghĩ nhiều và hiểu cho nỗi khổ tâm của cô. Thời gian qua, chắc chắn cậu đã quên đi những gì cô nói trước khi ra đi mà bây giờ sẵn sàng ôm cô vào lòng.

Cô tin tưởng như vậy… nhưng hình như cô đã nhầm!

Ánh mắt cô chưa từng nhìn thấy ấy, hiện tại đang nhìn cô, căm ghét nhưng lại thờ ơ và lạnh nhạt đến đau đớn. Cô không biết làm sao để có thể trốn tránh ánh mắt ấy. Cô trở về là vì cậu. Cô không thể sống thiếu cậu. Cô không thể không có cậu bên cạnh. Cô cũng không thể nhìn cậu tay trong tay với người con gái khác. Lúc cậu hỏi cô câu hỏi đó, cô đã không ngần ngại trả lời, một câu trả lời khiến cậu ngã khụy ngay lập tức, nhưng khi đó cô mới 14, làm sao hiểu được hết sự đời?

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô nguyện đánh đổi tất cả những gì mình đang có, miễn là được ở bên cậu như ngày xưa, được ở trong vòng tay bảo vệ của cậu. Nhưng thời gian có bao giờ ngừng trôi, có bao giờ chờ đợi một ai đó? Trái Đất quay quanh trục của nó và quay quanh Mặt Trời, đó là quy luật mãi mãi không thể thay đổi. Do đó, quá khứ đã qua rồi cô không bao giờ lấy lại được nữa, có chăng cô đang chờ đợi kì tích đến với mình, nhưng chẳng thể nào giống như cầu vồng rồi cũng sẽ xuất hiện sau cơn mưa.

Cô đã từng ảo tưởng, nếu một ngày mình tuyệt vọng muốn chết đi, thì Trái Đất này cũng sẽ không còn điều tốt đẹp, không còn niềm vui, không còn niềm hạnh phúc, không còn tình yêu thương. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn nghe được tiếng chim hót, vẫn ngửi được hương thơm đất trời, vẫn nhìn thấy ánh nắng tươi đẹp trải dài muôn nơi, vẫn cảm nhận được nhịp sống tràn trề xung quanh mình. Thì ra, Trái Đất không bao giờ thay đổi mình, họa chăng chỉ là do con người tưởng tượng thái quá mà thôi.

“Phong, mình xin lỗi!” Cô nghẹn ngào thốt ra những lời nói đầy hối hận.

Tuy quá khứ đã qua rồi và không thể lấy lại được, nhưng tương lai còn ở trước mặt, cô vẫn có cơ hội làm lại từ đầu, vẫn có cơ hội sửa sai, vẫn có cơ hội ở bên Phong. Cô tin là như thế!

“Cô gặp tôi chỉ để nói những lời đó sao?” Hắn bất cần cười khẩy, lời nói đay nghiến hết mức có thể: “Cô không thấy mình quá lố rồi à?”

“Phong, mình xin lỗi… xin lỗi cậu…” Những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã, giàn giụa trên khuôn mặt trắng hồng.

“Xin lỗi? Cô xin lỗi tôi về cái gì? Cô có lỗi gì để mà xin lỗi tôi?”

“Mình… Phong… mình thật sự có lỗi với cậu… mình… lúc đó vì chỉ nghĩ đến mơ ước của riêng mình… mà ích kỉ bỏ cậu lại một mình… Nhưng… nhưng sau đó mình… mình rất hối hận…” Cô gái nói trong nước mắt, từng cơn nấc xâm chiếm lồng ngực, trái tim co thắt đau đớn, hô hấp dần trở nên khó khăn.

“Hừ!” Hàn Tử Phong cười lạnh, ngữ điệu trước sau như cũ, gằn giọng nói một câu nhạt nhẽo và vô tình: “Nếu biết trước như thế thì ngay từ ban đầu đừng có làm. Chẳng phải khi đó cô đã khẳng định muốn theo đuổi giấc mơ của mình sao? Bây giờ chẳng phải cô đã được toại nguyện rồi sao? Cô còn tìm đến tôi làm gì?”

Những lời nói của cô gái như những cây kim đã găm sâu vào trái tim chàng trai nay lại càng lún sâu hơn. Hàn Tử Phong đau khổ kìm nén lại khoảng thời gian xưa cũ, cố gắng không nhớ lại những lời nói của Lưu Diệp Yến trước khi cô ra đi. Đã chấp nhận từ bỏ rồi, sao còn tham lam đến vậy? Nếu đã không thể chọn hết thì bắt buộc phải từ bỏ một vài thứ không cần thiết, chẳng phải sao? Vậy lúc ra đi cô có chọn cậu không? Thứ quan trọng với cô nhất chẳng phải là sự ích kỉ trong cô sao? Nếu khi đó cô không ra đi, cậu đã không phải đau khổ đến vậy. Nếu khi đó cô ra đi, nhưng vẫn còn lương tâm mà nói với cậu rằng cậu là người quan trọng nhất đối với cô thì cậu đã chẳng phải đau đớn. Cô, chẳng phải đã từng giết chết Hàn Tử Phong dịu dàng, điềm tĩnh trong cậu sao? Bây giờ quay về, chẳng lẽ cô định giết chết Hàn Tử Phong còn lại? Cậu làm sao có thể quay lại với cô đây? Lòng tin và tình yêu của Hàn Tử Phong dịu dàng dành cho cô đã chết rồi, giờ đây chỉ còn một Hàn Tử Phong lạnh lùng không quen không biết, cũng không đếm xỉa đến cô mà thôi!

“Không, mình không thể sống thiếu cậu… Phong… mình không thể không có cậu bên cạnh… mình…”

“Thôi đủ rồi! Cô không cần nói thêm gì nữa, từ giây phút cô quay mặt đi, tôi với cô đã là hai người xa lạ rồi!” Hàn Tử Phong lạnh lùng ngắt lời, rồi cậu xoay người bước đi: “Hi vọng từ nay tôi và cô sẽ không gặp lại nhau nữa!”

“Không!” Cô gái lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp đầy tâm trạng lao tới.

Bước chân của Hàn Tử Phong dừng lại. Hắn đứng lặng người như trời trồng. Đôi mắt nhắm hờ, cảm nhận nỗi đau đớn đến tột cùng.

Cơn gió mát lạnh thổi tới, vuốt ve mái tóc dài mềm mượt, luồn qua gáy Dương Tuyết Hạ. Cô sững người, trợn tròn mắt. Một cái gì đó nhói lên khó chịu khiến lồng ngực cô thắt lại. Một cảm giác tồi tệ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Một cơn đau ập tới không báo trước. Gương mặt cô trắng bệch, rồi đỏ ửng, bàn tay nhỏ đưa lên ôm ngực, hít thở khó khăn, chưa bao giờ cô thấy tim mình phản ứng như thế này, tưởng chừng như sắp ngừng đập vậy. Cảm xúc tự nhiên bất động. Những ý nghĩ cũng theo đó mà bất động. Cô bất giác lùi sau một bước, may mắn khi không ai trông thấy cô trong bộ dạng mất hồn này.

Một vài học sinh còn ở lại chăm chú quan sát sự việc với ánh mắt thích thú và bắt đầu bàn tán xôn xao. Chuyện này chắc chắn sẽ sớm được cả trường biết tới.

Cánh tay cô gái ôm chặt lấy eo Hàn Tử Phong, gương mặt chan hòa nước mắt gục vào tấm lưng như tìm một chỗ dựa vững chắc nhất. Cô tiếp tục những cơn nấc nghẹn ngào, như đứa trẻ bị mất đồ chơi quý giá bỗng tìm được, nhưng nó lại không còn thuộc quyền sở hữu của mình nữa.

“Không, mình không muốn thế!” Lưu Diệp Yến lắc đầu nguầy nguậy, quầng mắt bắt đầu sưng húp do khóc nhiều, nhưng ngay cả khi khóc trông cô vẫn rất xinh đẹp.

Hàn Tử Phong mở mắt, hít một hơi đầy lồng ngực thứ không khí tinh sạch thoang thoảng hương thơm, rồi đưa tay gỡ cánh tay cô gái đang ôm chặt lấy mình trước mặt bàn dân thiên hạ.

“Muộn rồi!”

Chỉ còn lại một mình, cô gái sững sờ, hoang mang nhìn theo bóng dáng quen thuộc của người con trai. Mái tóc đen mềm mượt. Dáng người cao lớn và đáng tin cậy. Đôi mắt ấm áp và cuốn hút. Tất thảy những điều ấy đang thản nhiên rời xa cô. Cậu đã quyết định bỏ rơi cô. Cậu đã không muốn gặp cô nữa. Cậu thật sự không cần cô nữa.

Nhưng… cô sẽ không để điều đó xảy ra, cô không thể sống mà không có cậu. Cô sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có được cậu. Cô nhất định sẽ khiến cậu phải hồi tâm chuyển ý mà quay về bên cô.

Nhất định!

Chương 16. Hoàng tử ác ma - Đang sáng tác - Yu Cherry

Chương 18.
Hoàng tử ác ma - Đang sáng tác - Yu Cherry

P/s: Ngọc đình ngocnungocnu bupbecaumua Cốc cafe tối Mưa Mùa Hạ Gwatan Daniella Tho_ngo Starlight aishiteru.99 khanhnguyen1246 Tiểu Thư Thư Áng Mây Lập Dị Nhật Hy Nhất Sky nhibe.1201
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên