Re:
Nhật kí lạ - Có những thế giới không thể chạm vào được.
1/ Con đã rất muốn nói rằng con xin lỗi, nhưng con lại phản ứng như một đứa trẻ mới lớn, rằng cái Tôi của con hơn tất cả mọi thứ, rằng con đã đúng mặc dù con đã sai. Con đã phủ nhận tất cả chỉ để níu giữ một thử ảo tưởng nào đó về cuộc sống này, cuộc sống mà vốn dĩ có quá nhiều nước mắt. Chúng ta đều khóc khi chúng ta thấy mình nhỏ bé. Chúng ta đều khóc, mẹ ạ.
Khi con nhìn lại tất cả những chặng đường mình lớn lên. Con không nhìn thấy bóng dáng của mẹ. Người ta nói với con rằng vì con chẳng được ai dạy bảo, nên giờ con là cỏ dại, mọc ở bất kì nơi nào có thể mọc, và chết ở bất kì nơi nào cũng không ai biết.Nhưng mẹ biết. Mẹ biết rằng mẹ có lỗi với tuổi thơ của con, còn con biết rằng con có lỗi với cuộc đời của mẹ. Mẹ nói, mùng 8/3, người ta vui cười, nhận quà nhận cáp, thì mẹ còn đang lo cho con xem ngày mai sẽ ra sao. Con không khóc.
Mẹ nói, con nhìn cuộc đời con từng ấy tuổi, bạn tri kỉ của con đâu ? Những đứa bạn sẵn sàng ở bên con trong những lúc khó khăn nhất đâu ? Không một đứa nào. Con là một ông Vua ở một nơi nào đó không có mẹ, nhưng lại là một thằng cô độc đến đáng sợ trong cái Thế giới nhiều người ở này. Lúc cuộc đời chông vênh, con không đứng về phía niềm tin cho cuộc sống, con đứng ở giữa, ai sẽ là người dám đứng ra phía bên kia cán cân để nâng con lên ? Ai ? Ai ? Con không khóc.
Mẹ nói, con chấp nhận cuộc sống này, và con đã từng rất mạnh mẽ. Con đã bước ra từ những câu chuyện không tưởng để rồi đôi lần cũng chết chìm trong đó. Con đã rất thiếu niềm tin vào cuộc đời này. Đó là lỗi của mẹ. Và con cũng không khóc.
Mẹ nói, tất cả những người trong gia đình đã cố gắng yêu thương con nhiều hơn yêu thương chính bản thân mình, đã cho con nhiều hơn những thứ mà mọi người có. Nhưng để rồi đau hơn những gì mình nghĩ. Bởi vì con càng lớn, càng giống như người ta vẫn nghĩ về con, cỏ dại. Con vẫn không khóc.
2/ Con đã giấu nước mắt vào trong túi áo khi nhìn thấy bà mẹ chở con trai trên chiếc xe đạp cũ, quanh nó là đống đồ đồng nát. Con không khóc vì nó xúc động, con khóc vì con đã từng ngồi trong đó.
Con đã rất muốn nói rằng con xin lỗi mẹ. Mẹ ơi cho con được mơ lại những giấc mơ ở trên lưng mẹ. Cuộc đời này thật khó sống quá .. Rồi chúng ta sẽ khóc, rồi chúng ta sẽ chết. Rồi con vẫn biết cuộc đời sẽ có những chia lìa. Và chúng ta trở thành đơn độc. Trở thành những con rối cho cuộc đời này. Nhưng mẹ ơi mẹ đừng khóc. Con trai của mẹ, trước nay vẫn là đứa mạnh mẽ. Dù cuộc đời này, có thể chẳng cho con được những người bạn. Thì con vẫn sống. Vẫn sống mạnh mẽ gấp trăm lần là đằng khác. Và con muốn mẹ biết, chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đấy là khi sinh ra con là con của mẹ, và chết đi cũng vậy. Nếu con có may mắn được tái sinh, thì con vẫn nguyện được là con của mẹ.
3/ Mẹ nhìn con đứng dậy nhé. Rồi con cũng sẽ phải trưởng thành hơn. Sẽ trở thành một ai đó thật to lớn. Sẽ trở thành một người đàn ông cứng cỏi. Sẽ trở thành một ông Vua không ngai trong cuộc đời này. Sẽ trở thành một ai đó khiến người khác phải kính nể.
Nhưng mẹ biết không, càng như vậy, con càng chỉ muốn được ngồi sau chiếc xe đạp đựng đầy đồ đồng nát, được nằm thượt ra và ngủ trong bình yên. Được là một ông Vua trên lưng mẹ ..
**Nhật Kí Lạ**

Khi con nhìn lại tất cả những chặng đường mình lớn lên. Con không nhìn thấy bóng dáng của mẹ. Người ta nói với con rằng vì con chẳng được ai dạy bảo, nên giờ con là cỏ dại, mọc ở bất kì nơi nào có thể mọc, và chết ở bất kì nơi nào cũng không ai biết.Nhưng mẹ biết. Mẹ biết rằng mẹ có lỗi với tuổi thơ của con, còn con biết rằng con có lỗi với cuộc đời của mẹ. Mẹ nói, mùng 8/3, người ta vui cười, nhận quà nhận cáp, thì mẹ còn đang lo cho con xem ngày mai sẽ ra sao. Con không khóc.
Mẹ nói, con nhìn cuộc đời con từng ấy tuổi, bạn tri kỉ của con đâu ? Những đứa bạn sẵn sàng ở bên con trong những lúc khó khăn nhất đâu ? Không một đứa nào. Con là một ông Vua ở một nơi nào đó không có mẹ, nhưng lại là một thằng cô độc đến đáng sợ trong cái Thế giới nhiều người ở này. Lúc cuộc đời chông vênh, con không đứng về phía niềm tin cho cuộc sống, con đứng ở giữa, ai sẽ là người dám đứng ra phía bên kia cán cân để nâng con lên ? Ai ? Ai ? Con không khóc.
Mẹ nói, con chấp nhận cuộc sống này, và con đã từng rất mạnh mẽ. Con đã bước ra từ những câu chuyện không tưởng để rồi đôi lần cũng chết chìm trong đó. Con đã rất thiếu niềm tin vào cuộc đời này. Đó là lỗi của mẹ. Và con cũng không khóc.
Mẹ nói, tất cả những người trong gia đình đã cố gắng yêu thương con nhiều hơn yêu thương chính bản thân mình, đã cho con nhiều hơn những thứ mà mọi người có. Nhưng để rồi đau hơn những gì mình nghĩ. Bởi vì con càng lớn, càng giống như người ta vẫn nghĩ về con, cỏ dại. Con vẫn không khóc.
2/ Con đã giấu nước mắt vào trong túi áo khi nhìn thấy bà mẹ chở con trai trên chiếc xe đạp cũ, quanh nó là đống đồ đồng nát. Con không khóc vì nó xúc động, con khóc vì con đã từng ngồi trong đó.
Con đã rất muốn nói rằng con xin lỗi mẹ. Mẹ ơi cho con được mơ lại những giấc mơ ở trên lưng mẹ. Cuộc đời này thật khó sống quá .. Rồi chúng ta sẽ khóc, rồi chúng ta sẽ chết. Rồi con vẫn biết cuộc đời sẽ có những chia lìa. Và chúng ta trở thành đơn độc. Trở thành những con rối cho cuộc đời này. Nhưng mẹ ơi mẹ đừng khóc. Con trai của mẹ, trước nay vẫn là đứa mạnh mẽ. Dù cuộc đời này, có thể chẳng cho con được những người bạn. Thì con vẫn sống. Vẫn sống mạnh mẽ gấp trăm lần là đằng khác. Và con muốn mẹ biết, chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đấy là khi sinh ra con là con của mẹ, và chết đi cũng vậy. Nếu con có may mắn được tái sinh, thì con vẫn nguyện được là con của mẹ.
3/ Mẹ nhìn con đứng dậy nhé. Rồi con cũng sẽ phải trưởng thành hơn. Sẽ trở thành một ai đó thật to lớn. Sẽ trở thành một người đàn ông cứng cỏi. Sẽ trở thành một ông Vua không ngai trong cuộc đời này. Sẽ trở thành một ai đó khiến người khác phải kính nể.
Nhưng mẹ biết không, càng như vậy, con càng chỉ muốn được ngồi sau chiếc xe đạp đựng đầy đồ đồng nát, được nằm thượt ra và ngủ trong bình yên. Được là một ông Vua trên lưng mẹ ..
**Nhật Kí Lạ**
