Chương 11:
Vào chủ nhật, Ba làm mì Ý
[1]. Ông ấy làm việc đó với cho sốt đậu đen
[2] vào nó cho trông hấp dẫn, nó nghe có vẻ gớm ghiếc nhưng nó thực sự ngon và bạn sẽ không nhận ra những hạt đậu. Josh cũng đến chơi, và anh ấy ăn tận ba phần thức ăn liền, điều này khiến Ba thực vui vẻ. Khi tên chị Margot xuất hiện vào bữa tối, tôi nhìn qua Josh và thấy anh ấy đơ người như thế nào, và tôi thông cảm thay cho anh ấy. Kitty cũng đáng chú ý nữa, bởi nó thay đổi món chính qua món tráng miệng, đó là một miếng bánh bơ lạc hạnh nhân tôi nướng trước đó vào buổi chiều.
Vì ba nấu ăn, nên bọn chúng tôi có nhiệm vụ trong nhà bếp. Ông ấy dùng hết mấy cái nồi trong bếp khi ông ấy làm mì Ý, vì vậy dọn dẹp tất cả thật khủng khiếp, nhưng cũng đáng để làm.
Sau đó, ba chúng tôi nghỉ ngơi ở phòng khách. Đó là tối ngày Chủ nhật, nhưng không có không khí của buổi tối ngày Chủ nhật, vì ngày mai là Lễ Lao động
[3] và chúng tôi chỉ còn một ngày nữa trước khi bắt đầu đến trường. Kitty đang tiếp tục cắt dán con chó của mình, thật đáng ngạc nhiên.
"Em thích thứ gì nhất?" Josh hỏi nó.
Kitty trả lời nhanh như chớp."Một con Akita."
"Đực hay cái?"
Một lần nữa câu trả lời của nó rất nhanh chóng. "Đực."
"Em sẽ đặt tên nó là gì?”
Kitty do dự, và tôi biết lí do tại sao. Tôi lăn qua và cù vào chân nó. "Chị biết em sẽ đặt tên nó là gì," tôi nói bằng giọng như hát.
"Yên lặng nào, chị Lara Jean!" nó rít lên.
Josh liền chú ý vào tôi. "Thôi nào, nói với bọn anh đi," Josh nài nỉ.
Tôi nhìn về phía con bé Kitty và nó đang nhìn tôi với ánh mắt đỏ rực hung dữ. "Đừng ngại," tôi nói, bỗng dưng thấy lo lắng. Kitty có thể là đứa trẻ của gia đình, nhưng nó không phải là người có thể coi nhẹ.
Rồi Josh kéo cái tóc đuôi ngựa của tôi và nói, "A, thôi nào, Lara Jean! Đừng khiến bọn anh phải hồi hộp."
Tôi chống đỡ thân mình bằng khuỷu tay, và con bé Kitty thì cố gắng để lấy tay bịt miệng tôi lại. Cười khúc khích, tôi nói, "Đó là tên của một chàng trai con bé thích."
"Im đi, chị Lara Jean, im đi!"
Kitty đá tôi, và trong khi làm điều đó nó vô tình xé toạc một trong số những bức tranh chú chó của mình. Nó kêu lên và quỳ xuống, kiểm tra nó. Mặt con bé ửng đỏ vì cố gắng không khóc. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ác ôn vậy. Tôi ngồi xuống và cố gắng dành cho nó một cái ôm xin lỗi, nhưng con bé quay đi và đá vào chân tôi, mạnh đến nỗi tôi rên lên. Tôi nhặt bức tranh lên và cố gắng dán nó lại, nhưng trước khi tôi làm điều đó, Kitty giật lấy khỏi tay tôi và đưa nó cho Josh. "Anh Josh, sửa nó hộ em," nó nói. "Chị Lara Jean đã làm hỏng nó."
"Kitty, chị chỉ trêu em thôi mà," tôi nói yếu ớt. Tôi không có ý định nói tên của chàng trai ra. Tôi sẽ không bao giờ nói ra điều đó.
Con bé phớt lờ tôi, và Josh làm mềm tờ giấy lại với một cái lót cốc, và với sự tập trung như của bác sĩ phẫu thuật anh ấy băng hai mảnh giấy lại với nhau. Anh ấy lau trán. "Phù. Anh nghĩ như thế này có thể được rồi đây."
Tôi vỗ tay, và cố gắng gây sự chú ý với Kitty, nhưng nó không nhìn đến tôi. Tôi biết tôi đáng bị như vậy. Người con trai mà Kitty phải lòng – đó là Josh.
Kitty vẫy nhẹ quyển dán ảnh của nó với Josh. Nó nói một cách bướng bỉnh, "Em sẽ lên tầng để tiếp tục làm cái này. Ngủ ngon, anh Josh."
"Ngủ ngon, Kitty," Josh nói. Tôi nói nhẹ nhàng, "Ngủ ngon, Kitty," nhưng nó đã chạy lên tầng, và không trả lời.
Khi chúng tôi nghe tiếng đóng cửa phòng của nó, Josh quay sang tôi và nói, "Em đang gặp rất nhiều rắc rối đấy."
"Em biết," tôi nói. Tôi có cảm giác khó chịu trong người. Tại sao tôi lại làm vậy? Kể cả khi tôi đang nói ra điều đó tối nay, tôi biết là nó là sai. Chị Margot sẽ không làm như vậy với tôi. Đó không phải điều mà người chị gái nên đối xử với những cô em gái của mình, đặc biệt là không phải khi tôi lớn hơn Kitty rất nhiều.
"Cậu bé con bé thích là ai vậy?"
"Chỉ là một cậu bé ở trường thôi."
Josh thở dài. "Nó thực sự đủ lớn để phải lòng những cậu bé? Anh cảm giác con bé quá nhỏ để như thế."
"Em cũng từng phải lòng những chàng trai khi em chín tuổi," tôi nói với anh ấy. Tôi vẫn đang nghĩ về Kitty. Tôi phân vân không biết tôi có thể làm điều đó thế nào để nó không phát giận với tôi thêm nữa. Không biết làm sao tôi không nghĩ rằng những chiếc bánh đồng xu sẽ giải quyết được lần này.
"Ai cơ?" Josh hỏi tôi.
"Ai cái gì cơ?" Có lẽ tôi có thể thuyết phục Ba mua cho nó một con cún con...
"Ai là mối tình đầu của em?
"Hừm. Thực sự phải lòng ai đầu tiên ư?" Tôi từng thích ở lớp mẫu giáo và lớp-một và –hai khá nhiều, nhưng chúng không thực sự tính. "Giống như là người đầu tiên thực sự quan trọng ý hả?"
"Đúng vậy."
"Tốt thôi.. Em nghĩ là Peter Kavinsky."
Josh gần như là nghẹn. "Kavinsky? Em đùa anh à? Cậu ta thực hiển nhiên. Anh đã nghĩ em sẽ phải lòng ai đó... anh không rõ nữa, tinh tế hơn. Peter Kavinsky quá sáo rỗng. Cậu ta như hình mẫu chung chung của một "gã lạnh lùng" trong phim về trường phổ thông."
Tôi nhún vai. "Anh hỏi em đấy chứ."
"Wow," anh ấy nói, lắc đầu. "Chỉ là... wow."
"Anh ấy từng khác thế. Ý em là, anh ấy vẫn rất là Peter, nhưng ít hơn thế." Khi Josh nhìn có vẻ hoài nghi, tôi nói, "Anh là một chàng trai, nên anh không hiểu em đang nói về cái gì đâu."
"Em đúng. Anh không hiểu!"
"Này, anh cũng là người phải lòng cô Rothschild đó thôi!"
Josh đỏ mặt. "Lúc đó cô ấy thực sự xinh đẹp!"
"À-há." Tôi cho anh ấy một cái nhìn thấu hiểu. "Cô ấy thực sự 'xinh đẹp'". Người hàng xóm nhà đối diện của chúng tôi Rothschild từng thường cắt cỏ trong chiếc quần đùi ngắn vải-bông xù và áo ngực dây. Những chàng trai quanh đó thuận tiện đến và vui chơi ở sân nhà của Josh vào những ngày ấy.
"Dù sao, Rothschild không phải mối tình đầu của anh."
"Không phải cô ấy ư?"
"Không. Là em."
Tôi mất vài giây để điều này ngấm vào đầu óc mình. Thậm chí sau đó, tất cả những gì tôi có thể nói là, "Hử?"
"Khi anh mới chuyển đến đây, trước khi anh biết cá tính thật của em." Tôi đá anh bằng cẳng chân vì câu nói này, và anh ấy kêu. "Anh lúc đó mười hai và em mười một. Anh cho em lái chiếc xe hai bánh
[4] của anh, nhớ không? Chiếc xe ấy là niềm tự hào và niềm vui của anh. Anh đã để dành tiền qua hai lần sinh nhật để mua nó. Và anh đã cho em mượn để lái."
"Em đã nghĩ anh chỉ là hào phóng trong lúc ấy."
"Em đã phá tan nó và để một vết trầy lớn ở mạn xe," anh ấy nói tiếp. "Nhớ điều đó không?"
"Có chứ, em nhớ là anh đã khóc."
"Anh không khóc. Anh chỉ buồn một cách chính đáng thôi. Và điều đó đã kết thúc mối tình nhỏ bé của anh." Josh đứng dậy và chúng tôi đi đến hành lang trước cửa ra vào. Trước khi anh ấy mở cửa trước, Josh quay lại và nói với tôi, "Anh không biết anh sẽ làm gì nếu em không ở cạnh sau khi... Margot vứt bỏ anh." Một nét ửng đỏ hiện lên khuôn mặt anh ấy, dưới mỗi chiếc má lốm đốm tàn nhang. "Em là người giúp anh bước tiếp, Lara Jean ạ." Josh nhìn tôi và tôi cảm thấy đã đủ, mọi kí ức, mọi khoảnh khắc chúng tôi đã từng chia sẻ. Rồi anh ấy ôm chặt tôi thật nhanh và đi khuất vào đêm.
Tôi đứng ở đó nơi cửa vẫn mở và ý nghĩ bay quanh quẩn trong đầu tôi, rất nhanh, rất bất ngờ, tôi không thể ngừng việc nghĩ về điều đó: Nếu anh là của em, em sẽ không bao giờ chia tay anh, không bao giờ trong một triệu năm.
[1] Nguyên văn Lasagna: là một loại mì ống phẳng, rất rộng (đôi khi có các cạnh lượn sóng). Món mì này thường được xếp lớp chồng lên nhau xen kẽ với pho mát, nước sốt, và thường là các thành phần khác như thịt hoặc rau quả. Như các món ăn chủ yếu của Ý, Lasagna có nhiều biến thể. Ở một số vùng, đặc biệt là ở các vùng phía nam của Ý, nước sốt có thể là một loại nước sốt cà chua đơn giản và Ragu, trong khi ở các khu vực khác, đặc biệt là ở miền Bắc Ý, món nước sốt Bechamel được sử dụng rộng rãi. Lasagna đã trở thành một món ăn phổ biến ở các nơi khác của thế giới, từ châu Âu đến châu Mỹ.
[2]Nguyên văn salsa: một loại nước sốt ăn với món ăn Mexico.
[3] Lễ Lao Động của Mỹ vào ngày thứ hai đầu tháng chin, do đó thường rơi vào ngày đầu tiên đi học lại của học sinh sinh viên.
[4] Nguyên văn scooter: thứ xe hai bánh của trẻ con, có chỗ đứng một chân, một chân để hẩy.