Chương 35:
Tôi đang ở lớp học tiếng Pháp, nhìn ra ngoài cửa sổ như thường lệ, và đó là lúc tôi nhìn thấy Josh đang trên đường đi đến khán đài. Anh ấy mang theo bữa trưa, và anh ấy đi một mình. Sao anh ấy lại ăn một mình cơ chứ? Anh ấy có nhóm truyện-tranh; anh ấy có Jersey Mike nữa.
Nhưng tôi đoán anh ấy và Jersey Mike không chơi chung với nhau nhiều từ năm ngoái. Josh luôn ở cùng với chị Margot và tôi. Bộ ba đấy. Và giờ chúng tôi thậm chí không phải là một bộ đôi, anh ấy hoàn toàn cô đơn. Một phần là lỗi của chị Margot khi rời đi, nhưng tôi cũng thấy phần của mình trong đấy nữa—nếu tôi chưa bao giờ bắt đầu thích anh ấy, tôi sẽ không phải bịa toàn bộ câu chuyện về Peter K. Tôi có thể vẫn là người bạn tốt của anh ấy Lara Jean luôn luôn như vậy.
Có lẽ đó là lí do vì sao mẹ lại bảo chị Margot không nên đi học đại học khi có một người bạn trai. Khi bạn có một người bạn trai hay bạn gái, bạn sẽ chỉ muốn ở cùng người đó, và bạn quên hết những người khác, và rồi khi hai người chia tay, bạn sẽ mất tất cả bạn bè của mình. Họ đã đi rồi làm những điều vui vẻ mà không có bạn.
Tất cả những gì tôi có thể nói là, Josh chắc chắn là một hình bóng cô đơn đang ăn sandwich ở ghế trên cùng của khán đài sân vận động.
***
Tôi bắt xe buýt về nhà từ trường vì Peter phải rời đi sớm cho trận quần vợt với câu lạc bộ của cậu ấy. Tôi đứng trước nhà, đang chuyển thư ra khỏi thùng thư của mình, thì Josh lái xe vào sân. “Này!” anh gọi lớn. Anh ấy trèo ra khỏi xe và đi về phía tôi, cái ba lô của anh ấy đeo trên vai.
“Anh nhìn thấy em trên xe buýt,” anh ấy nói. “Anh vẫy tay, nhưng em đang mơ mộng giữa ban ngày hay sao ý. Vậy chiếc xe của em sẽ ở tiệm sửa trong bao lâu thế?”
“Em không biết nữa. Nó cứ thay đổi hoài. Họ có vẻ như phải đặt một linh kiện từ tận bang Indiana.”
Josh cho tôi một cái nhìn thấu hiểu. “Vậy em thầm cảm thấy an tâm, phải không?”
“Không hề! Tại sao em lại an tâm cơ chứ?”
“Thôi nào. Anh biết em mà. Em ghét lái xe. Em có thể rất vui nếu có lí do không phải lái nó.”
Tôi định phản đối, nhưng rồi tôi ngưng lại. Không ích gì cả. Josh biết rõ tôi. “Ờ thì, có lẽ em thấy an tâm chút chút xíu thôi.”
“Nếu em cần đi nhờ xe, em biết đấy em có thể gọi cho anh mà.”
Tôi gật đầu. Tôi biết điều đó chứ. Tôi sẽ không gọi anh ấy vì bản thân mình, nhưng tôi sẽ làm vậy vì Kitty, trong trường hợp khẩn cấp.
“Ý anh là, anh biết hiện tại em có Kavinsky, nhưng anh ở ngay nhà bên cạnh. Sẽ thuận tiện hơn nếu anh cho em đi nhờ xe hơn là cậu ta. Ý anh là, điều đó về phương diện môi trường mà nói thì có trách nhiệm hơn.” Tôi không nói gì cả, và Josh gãi cổ. “Anh muốn nói điều gì đó với em, nhưng anh cảm thấy thật kỳ quoặc khi nói ra điều đó. Cũng thật kì quoặc nhỉ, vì chúng ta luôn có thể nói chuyện với nhau.”
“Chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau mà,” tôi nói. “Không điều gì thay đổi cả.” Đó là lời nói dối lớn nhất tôi từng nói với anh ấy, thậm chí là lớn hơn lời nói dối về cái-gọi-là chị em sinh đôi của tôi Marcella. Đến tận hai năm trước Josh vẫn nghĩ tôi có một chị gái sinh đôi tên là Marcella đã bị mất do bệnh bạch cầu.
“Được thôi. Anh cảm thấy như… anh cảm thấy như em đang tránh anh kể từ khi…”
Anh ấy chuẩn bị nói ra điều đó. Anh ấy thực sự định nói điều đó. Tôi nhìn xuống đất.
“Kể từ khi Margot chia tay anh.”
Đầu tôi ngẩng phắt lên. Đó là điều anh ấy nghĩ ư? Là tôi tránh anh ấy vì chị Margot? Lá thư của tôi chỉ ảnh hưởng rất nhỏ thôi ư? Tôi cố gắng để giữ khuôn mặt bình tĩnh và vô cảm khi tôi nói. “Em không tránh anh. Em chỉ hơi bận thôi.”
“Với Kavinsky. Anh biết. Anh và em biết nhau cả một khoảng thời gian dài. Em là một trong những người bạn thân của anh, Lara Jean. Anh cũng không muốn mất em nữa.”
Là “nữa” đó là điểm khó gỡ. Từ “nữa” ấy khiến tôi ngừng dòng suy nghĩ của mình. Tôi không thể nào mà nuốt trôi được. Bởi vì nếu anh ấy không nói “nữa”, chuyện sẽ là về tôi và anh ấy. Không phải tôi và anh ấy và chị Margot.
“Lá thư mà em đã viết—”
Quá muộn rồi. Tôi không muốn nhắc đến lá thư chút nào nữa. Trước khi anh ấy có thể nói thêm từ nào nữa, tôi nói, “em sẽ luôn là bạn của anh, Joshy.” Và rồi tôi cười với anh, và thật là ráng sức. Thật quá ráng sức. Nhưng nếu tôi không cười, tôi sẽ khóc mất.
Josh gật đầu. “Được rồi. Tốt thôi. Vậy… vậy chúng ta có thể lại chơi chung với nhau nữa chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Josh với tay ra và vỗ nhẹ cằm tôi. “Vậy anh có thể cho em đi nhờ xe tới trường ngày mai không?”
“Được mà,” tôi nói. Bởi vì không phải đó là mục đích của tất cả những điều này ư? Để có thể đi chơi với Josh lần nữa mà không có lá thư ấy bao trùm tâm trí chúng tôi? Để chỉ là một người bạn tốt Lara Jean của anh ấy lần nữa ư?
***
Sau bữa tối tôi dạy Kitty cách sử dụng máy giặt. Ban đầu nó kháng cự, nhưng tôi bảo nó rằng đó là công việc chị em tôi sẽ chia sẻ với nhau từ bây giờ, vậy nên nó tốt hơn hết là nên chấp nhận việc đó.
“Khi cái còi này kêu lên, có nghĩa là nó đã làm xong và em phải gấp nó lên ngay lập tức không thì nó sẽ bị nhàu.”
Với sự ngạc nhiên của cả hai, Kitty thích công việc gấp quần áo này. Chủ yếu bởi vì nó có thể ngồi trước TV gấp và xem các chương trình trong yên tĩnh.
“Lần tới chị sẽ dạy em cách là quần áo.”
“Là nữa ư? Em là ai chứ, cô bé lọ lem sao?”
Tôi phớt lờ nó. “Em sẽ làm tốt việc là ủi thôi. Em thích sự chính xác và những đường nét phẳng phiu. Em có lẽ sẽ làm việc đó tốt hơn chị.”
Điều này gợi lên sở thích của nó. “Yeah, có lẽ thế. Đồ của chị luôn nhìn có vẻ bị nhàu không vì lẽ gì cả.”
Sau khi chúng tôi hoàn thành việc giặt giũ, Kitty và tôi cùng làm vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm mà chúng tôi chia nhau. Có hai bồn rửa; chị Margot sở hữu cái bên trái còn Kitty và tôi đã từng tranh nhau xem ai sở hữu chiếc bên phải. Giờ nó là của con bé.
Kitty đang đánh răng và tôi thì đang đắp mặt nạ dưa chuột-lô hội, thì bỗng Kitty nói với tôi, “Chị có nghĩ nếu em đòi, Peter sẽ đưa chúng ta đến cửa hàng McDonald trên đường tới trường ngày mai không?”
Tôi xoa một miếng mặt nạ xanh khác lên má. “Chị không muốn em quen với việc Peter cho chúng ta đi nhờ. Em sẽ đón xe buýt bắt đầu từ giờ, thế nhé?”
Kitty bĩu môi. “Tại sao chứ!”
“Bởi vì. Vả lại, Peter sẽ không chở chúng ta đi ngày mai, Josh sẽ làm.”
“Nhưng Peter sẽ không phát điên sao?”
Mặt tôi co rút sau tấm mặt nạ đang khô. Qua kẽ răng nghiến chặt tôi nói, “Không. Cậu ta không phải là loại người hay ghen.”
“Thế ai là loại người hay ghen?”
Tôi không có câu trả lời thỏa đáng cho điều đó được. Ai
là loại hay ghen ư? Tôi đang ngẫm nghĩ về điều đó thì Kitty cười rúc rích với tôi trong gương và nói, “Chị trông giống như xác sống ý.”
Tôi đưa tay về phía mặt con bé và nó cúi xuống tránh nhanh. Bằng giọng giống xác sống nhất tôi nói, “Chị muốn ăn não em.”
Kitty chạy ra, hét thất thanh.
Khi tôi trở lại phòng mình, tôi nhắn tin cho Peter rằng tôi không cần đi nhờ tới trường vào ngày mai. Tôi không nói cho cậu ta Josh sẽ đưa tôi đi. Chỉ là phòng trừ thôi.