Ấp tập viết

SanMoon

Gà con
Tham gia
22/5/21
Bài viết
32
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Một ngày ở quê

Một ngày ở quê là một ngày cách xa thành thị ồn ào, náo nhiệt, là ngày mà điện thoại chỉ dùng được những chức năng căn bản nhất là nghe, gọi và nhắn tin. Và là một ngày mà tôi không cần phải nghe âm thanh của chuông báo thức đinh tai nhức óc.

Đó là mà ngày thức dậy tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình được thư thái nhất vì tôi vừa tỉnh dậy trong làn không khí thanh mát của thiên nhiên và cả mùi hương thơm ngát của thức ăn trong bếp làm bụng mình cồn cào.

Tôi nhanh chóng rời giường và tận hưởng một bữa sáng tràn đầy năng lượng, chứ không phải một bữa sáng vội vàng vì để kịp giờ làm, hay dù là những ngày tôi có thời gian hơn nhưng trong tâm trí tôi cũng chẳng thoát ra được những thứ bộn bề của một ngày căng thẳng sắp phải đối diện.

Trong khi tôi còn đang lâng lâng vì bữa sáng thì sau cửa vang lên tiếng gọi thân thương: “Con có muốn đi chợ với mẹ không?”

“Dạ đi!” Tôi phấn khởi mà chạy ngay vào phòng cầm lấy áo khoác.

Đối với người ở thành thị thì việc đi siêu thị sẽ là lựa chọn tốt hơn chợ truyền thống vì như vậy sẽ tiện và tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nhưng ở dưới quê siêu thị lại là thứ không mấy được lòng các cô, chú, anh, chị cho lắm, vì chợ truyền thống không chỉ là nơi mọi người trao đổi mua bán mà còn là nơi để bàn luận chuyện “tám phương chín hướng”. Các cô thường kể nhau những câu chuyện mà tôi cũng không rõ người đó là ai nhưng tôi lại rất vui vì câu chuyện của họ hài hước và thú vị.

Gần như là cả khu chợ này mẹ tôi đều quen biết nên đi đến hàng nào, sạp nào cũng đều được hoan nghênh hết mức.

Khi tôi đi siêu thị thì chậm nhất cũng khoảng ba mươi phút nhưng hôm nay tôi đã đi chợ đến tận ba tiếng mà không thấy có chút gì nhàm chán.

Và rồi về đến nhà tôi lại lăng xăng vào bếp để phụ mẹ, một bữa cơm đầy đủ thành viên gia đình, thật ấm áp! Mẹ vui vẻ kể cho cả nhà nghe chuyện mình nghe được lúc đi chợ còn tôi thì hào hứng mà phụ họa. Kết thúc bữa cơm tôi cũng chẳng mấy bận tâm đến điện thoại mà đánh một giấc ngủ trưa ngon lành.

Một buổi chiều có tiếng nhạc du dương được hòa tấu bởi tiếng xào xạc của lá cây và dàn xướng ca của những chú ve sầu. Ngoài sân có một cô gái trạc tuổi tôi gọi với vào trong nhà: “Bình ơi! Cậu có nhà không?”

“Có! Có đây!” Tôi bật dậy và sực nhớ ra mình có hẹn với cô bạn đi chơi vào buổi chiều mà tôi lại quên bẵng đi mất.

Tôi và cô bạn cùng đạp xe ra ngoài bãi cỏ lau ven sông, tôi đã rất lâu rồi không chạy xe đạp nên ban đầu chạy có chút loạng choạng. Cô bạn ngồi phía sau la lối khuếch đại rồi nằng nặc đồi chở tôi.

Hai đứa con gái hết nghịch nước rồi lại hái cỏ lau đuổi nhau phá lên cười, cười đến giòn tan. Cảm giác của tôi lúc này như thể mình đã quay về lúc còn là bé con. Tôi và cô bạn nói về rất nhiều chuyện, có chuyện chúng tôi rất hợp nhau nhưng cũng có chuyện lại trái ngược nhau về lối suy nghĩ. Dù thế nào thì tôi và cô ấy vẫn rất vui.

Trở về nhà thì tôi đã thấm mệt vì buổi chiều vận động, tôi tắm xong ngồi vào bàn cơm thì trời cũng đã chập tối. Ăn cơm chiều xong, tôi lại cùng mẹ xem bộ phim truyền hình được nhiều nhà yêu thích. Tôi là người rất ít khi xem thể loại phim dài tập như thế nên cũng không chú tâm lắm. Nhưng ngược lại tôi lại thích cùng cha xem thời sự, hai cha con rất hợp ý mà bàn luận vấn đề tin tức.

Kết thúc một ngày ở quê rất sớm, nhà nhà đều đã tắt điện từ sớm để nghỉ ngơi, nhà tôi cũng không ngoại lệ. Tuy trên thành phố tôi ngủ rất trễ nhưng do buổi chiều chạy nhảy nô đùa cùng nhỏ bạn nên tôi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cuộc sống mỗi người nên cần có ‘một ngày ở quê’ vì có thế bản thân mới hiểu rõ hơn bản thân đã cố gắng rồi cũng nên có những lúc thật sự nghỉ ngơi.
SanMoon
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.041
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Một ngày ở quê

Một ngày ở quê là một ngày cách xa thành thị ồn ào, náo nhiệt, là ngày mà điện thoại chỉ dùng được những chức năng căn bản nhất là nghe, gọi và nhắn tin. Và là một ngày mà tôi không cần phải nghe âm thanh của chuông báo thức đinh tai nhức óc.

Đó là mà ngày thức dậy tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình được thư thái nhất vì tôi vừa tỉnh dậy trong làn không khí thanh mát của thiên nhiên và cả mùi hương thơm ngát của thức ăn trong bếp làm bụng mình cồn cào.

Tôi nhanh chóng rời giường và tận hưởng một bữa sáng tràn đầy năng lượng, chứ không phải một bữa sáng vội vàng vì để kịp giờ làm, hay dù là những ngày tôi có thời gian hơn nhưng trong tâm trí tôi cũng chẳng thoát ra được những thứ bộn bề của một ngày căng thẳng sắp phải đối diện.

Trong khi tôi còn đang lâng lâng vì bữa sáng thì sau cửa vang lên tiếng gọi thân thương: “Con có muốn đi chợ với mẹ không?”

“Dạ đi!” Tôi phấn khởi mà chạy ngay vào phòng cầm lấy áo khoác.

Đối với người ở thành thị thì việc đi siêu thị sẽ là lựa chọn tốt hơn chợ truyền thống vì như vậy sẽ tiện và tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nhưng ở dưới quê siêu thị lại là thứ không mấy được lòng các cô, chú, anh, chị cho lắm, vì chợ truyền thống không chỉ là nơi mọi người trao đổi mua bán mà còn là nơi để bàn luận chuyện “tám phương chín hướng”. Các cô thường kể nhau những câu chuyện mà tôi cũng không rõ người đó là ai nhưng tôi lại rất vui vì câu chuyện của họ hài hước và thú vị.

Gần như là cả khu chợ này mẹ tôi đều quen biết nên đi đến hàng nào, sạp nào cũng đều được hoan nghênh hết mức.

Khi tôi đi siêu thị thì chậm nhất cũng khoảng ba mươi phút nhưng hôm nay tôi đã đi chợ đến tận ba tiếng mà không thấy có chút gì nhàm chán.

Và rồi về đến nhà tôi lại lăng xăng vào bếp để phụ mẹ, một bữa cơm đầy đủ thành viên gia đình, thật ấm áp! Mẹ vui vẻ kể cho cả nhà nghe chuyện mình nghe được lúc đi chợ còn tôi thì hào hứng mà phụ họa. Kết thúc bữa cơm tôi cũng chẳng mấy bận tâm đến điện thoại mà đánh một giấc ngủ trưa ngon lành.

Một buổi chiều có tiếng nhạc du dương được hòa tấu bởi tiếng xào xạc của lá cây và dàn xướng ca của những chú ve sầu. Ngoài sân có một cô gái trạc tuổi tôi gọi với vào trong nhà: “Bình ơi! Cậu có nhà không?”

“Có! Có đây!” Tôi bật dậy và sực nhớ ra mình có hẹn với cô bạn đi chơi vào buổi chiều mà tôi lại quên bẵng đi mất.

Tôi và cô bạn cùng đạp xe ra ngoài bãi cỏ lau ven sông, tôi đã rất lâu rồi không chạy xe đạp nên ban đầu chạy có chút loạng choạng. Cô bạn ngồi phía sau la lối khuếch đại rồi nằng nặc đồi chở tôi.

Hai đứa con gái hết nghịch nước rồi lại hái cỏ lau đuổi nhau phá lên cười, cười đến giòn tan. Cảm giác của tôi lúc này như thể mình đã quay về lúc còn là bé con. Tôi và cô bạn nói về rất nhiều chuyện, có chuyện chúng tôi rất hợp nhau nhưng cũng có chuyện lại trái ngược nhau về lối suy nghĩ. Dù thế nào thì tôi và cô ấy vẫn rất vui.

Trở về nhà thì tôi đã thấm mệt vì buổi chiều vận động, tôi tắm xong ngồi vào bàn cơm thì trời cũng đã chập tối. Ăn cơm chiều xong, tôi lại cùng mẹ xem bộ phim truyền hình được nhiều nhà yêu thích. Tôi là người rất ít khi xem thể loại phim dài tập như thế nên cũng không chú tâm lắm. Nhưng ngược lại tôi lại thích cùng cha xem thời sự, hai cha con rất hợp ý mà bàn luận vấn đề tin tức.

Kết thúc một ngày ở quê rất sớm, nhà nhà đều đã tắt điện từ sớm để nghỉ ngơi, nhà tôi cũng không ngoại lệ. Tuy trên thành phố tôi ngủ rất trễ nhưng do buổi chiều chạy nhảy nô đùa cùng nhỏ bạn nên tôi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cuộc sống mỗi người nên cần có ‘một ngày ở quê’ vì có thế bản thân mới hiểu rõ hơn bản thân đã cố gắng rồi cũng nên có những lúc thật sự nghỉ ngơi.
SanMoon
Awwww~~~ Tui thích nhất đoạn đi chơi với bạn của bồ nè. Thông điệp, ý nghĩa có luôn. Văn phong trong sáng, trong lành. Thể hiện nhiều hơn nhoa~~~
Tuy thế, còn một số điểm thì tớ nghĩ là sẽ khiến bài cậu truyền tải tốt hơn. Giả như là cách ngắt đoạn thì nên tránh ngắt nhiều đoạn quá, như hai đoạn đầu có thể cùng 1 ý thì không thiết phải tách. Đọc thấy nhiều đoạn ngắn nhỏ hơi đau mắt xíu. Đoạn cậu tả về bạn thì veri gud, còn đoạn chợ - siêu thị thì tớ chưa thấy đã lắm. Bài thiên hướng biểu cảm, mà thêm một chút tả chợ như nào, sạp như nào, gương mặt người ra sao, có lẽ sẽ tốt hơn đọ.
Dẫu sao thì với bài luyện tập tay nghề như này là tương lai tươi sáng lắm đó bồ nha :>>>>>
 

SanMoon

Gà con
Tham gia
22/5/21
Bài viết
32
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Awwww~~~ Tui thích nhất đoạn đi chơi với bạn của bồ nè. Thông điệp, ý nghĩa có luôn. Văn phong trong sáng, trong lành. Thể hiện nhiều hơn nhoa~~~
Tuy thế, còn một số điểm thì tớ nghĩ là sẽ khiến bài cậu truyền tải tốt hơn. Giả như là cách ngắt đoạn thì nên tránh ngắt nhiều đoạn quá, như hai đoạn đầu có thể cùng 1 ý thì không thiết phải tách. Đọc thấy nhiều đoạn ngắn nhỏ hơi đau mắt xíu. Đoạn cậu tả về bạn thì veri gud, còn đoạn chợ - siêu thị thì tớ chưa thấy đã lắm. Bài thiên hướng biểu cảm, mà thêm một chút tả chợ như nào, sạp như nào, gương mặt người ra sao, có lẽ sẽ tốt hơn đọ.
Dẫu sao thì với bài luyện tập tay nghề như này là tương lai tươi sáng lắm đó bồ nha :>>>>>
Cảm ơn rất nhiều lời góp ý của bạn nhá! Mình sẽ ghi nhận và chỉnh sửa :x:).
 

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Ấp tập viết dạo nào hot quá.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.041
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Ấp tập viết dạo nào hot quá.
Khách mở hàng xịn nó thế :)))) nhỉ :))))) Rảnh rang đọc bài của San Moon đi bồ :)))) Chị Nguyệt cất công viết bài luyện tay siêu xinh :>>>>
 

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Khách mở hàng xịn nó thế :)))) nhỉ :))))) Rảnh rang đọc bài của San Moon đi bồ :)))) Chị Nguyệt cất công viết bài luyện tay siêu xinh :>>>>
-_- Từ bao giờ tôi thành khách xịn vậy. Dạo này còn đang kiểm điểm bản thân là thùng rỗng kêu to đây.
Mà bài của San Moon tui cũng đang rảnh, chắc hay lắm mới giới thiệu.
 

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Một ngày ở quê

SanMoon
SanMoon có lối văn trong sáng và hồn nhiên, câu từ có chất thơ nữa.
Đã biết chuốt câu và chú ý bố cục tuy nhiên SanMoon không dành quá nhiều khả năng cho bài viết này lên nếu mình nhận xét tổng thể sẽ không đúng với thực lực.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.041
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Tác giả: Daisy”


Thi kéo tới cuối bài viết tháng trước của mình. Nó mỉm cười trong khi tay xoa cằm. Lượt xem tăng hơn 300 lượt từ tối qua khiến Thi lại nằm trong tốp tác giả hot trong tháng 7 nhờ bài viết tháng trước.

- Thi!

Thi giật mình gập màn hình lap nhanh khi nghe giọng mẹ gọi giật từ cầu thang. Tiếng bước chân của mẹ Thi.

- Cuối tuần thi học kì, lo mà học cẩn thận. Cô vừa nhắn tin điểm thi thử rồi đấy. Điểm con cũng tốt, nhưng mẹ biết con còn làm được hơn thế. Nên gắng biết chưa? Mấy tháng nữa là thi chuyển cấp rồi đấy! - Mẹ đứng bên ngoài cửa chỉ lộ mỗi mặt.

Điểm 3 môn Văn, Toán, Anh của kì vừa rồi đều trên 8. Cũng khá, nhưng chẳng là gì cả. Thi nghĩ tới cô bạn lớp trưởng trong lớp cả ba môn đều 10 tròn đang chuẩn bị tham gia tranh biện giải quốc tế tại Singapore. Thi chờ mẹ lại lôi cô bạn đó hoặc cái Thương, bạn thân của nó, đoạt giải nhất trong một cuộc thi về piano toàn quốc.

- Không hiểu làm gì mà suốt ngày trong phòng, ôm mặt vào cái máy tính? Cuối tuần mẹ đăng kí thêm cho con một lớp học đàn đấy. Dạo này lười thế không biết!

Thi đáp gọn lỏn “vâng”. Học đàn cũng không tệ. Tuy thế, vấn đề quan trọng hơn thế là Thi đang không viết được. Trang giấy đã trống hai ngày nay, mà nay đã là hạn chót cho báo tháng tám - ngày hai bảy.


Mẹ không biết về Daisy, một Daisy mười bốn tuổi làm cộng tác viên cho một tòa soạn báo. Nhuận bút Daisy luôn nhận hàng tháng qua chị biên tập trên tòa soạn. Các bài đăng đều được hưởng ứng tốt, đến mức suốt mấy tháng qua, Daisy luôn là tác giả đứng đầu, vượt mặt anh chị lâu năm.


Mẹ không biết về điều đó.


***


Tôi không thích Daisy, một tác giả trẻ mới nổi gần đây. Những ý tưởng nông hời và đôi lời rỗng tuếch. Cô ta cần gì nhỉ? Tôi lướt trên giao diện cá nhân của Daisy.


“Mình đã nghĩ một lúc lâu giữa Daisy, cúc tiểu my, và Lily, hoa huệ tây. Cả hai đều là những loài hoa biểu trưng cho sự thanh khiết, chân thành, trong sáng. Giống như điều mình vẫn luôn mong. Mình luôn muốn những ngôn từ của mình có thể giúp các bạn trở nên mạnh mẽ, nhận được nguồn năng lượng tích cực như mình. Sau rốt, mình đã chọn Daisy, vì Daisy bên cạnh màu trắng ấy còn điểm sắc vàng, một màu sắc của nắng và lạc quan. Chúc các bạn một ngày tốt lành!”

“Khi bạn yêu thương chính mình, không phải ích kỷ, mà là yêu thương chính mình, bạn sẽ hiểu điều gì là tốt, là xấu. Từ đó, bạn biết cách vô cảm và tránh xa nguồn năng lượng tiêu cực. Bạn sẽ biết tự hào với bản thân kể cả những người xung quanh cố vùi dập hay chê bai bạn. “Nhưng làm sao tôi có thể yêu thương chính mình được đây?” Một câu hỏi hay đấy. Chúng ta phải gặp gỡ và kết nối với phần tâm hồn bên trong, phải biết đối thoại với chính mình. Lúc đó, bạn sẽ biết ai thực sự là người yêu thương mình thực sự, và bạn chẳng cần phải đổi thay vì những người yêu thương bạn sẽ yêu thương cả những khiếm khuyết của bạn mà thôi. Lúc đó, bạn sẽ ngừng chạy theo những điều vô vị phù du mà người đời vẫn cho là kích thích thú vị. Lúc đó, bạn sẽ mong muốn nhiều hơn để đi theo những con đường tích cực phủ đầy hoa, ngập mùi nắng và hương gió hòa quyện. Những niềm đau sẽ nở hoa trong hân hoan sáng bừng tâm trí. Biểu hiện của yêu thương bản thân là khi bạn có thể yêu thương những người xung quanh vô điều kiện, có thể cho đi, không ghen ghét, không lo lắng, không bất an và hoài nghi về mình. Vì chỉ khi bạn yêu thương mình nhiều và căng tràn, thì tình yêu ấy mới tràn ra xung quanh, vì thế, yêu thương bản thân chính là yêu thương những người xung quanh. Rồi thì những bình an và mãn nguyện sẽ lần nữa trở về, nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Mong bạn mau lớn để có thể thay đổi thế giới. Và điều đầu tiên trong hành trình đó, là thay đổi chính mình.”



Bài từ tháng 7 của cô ta vẫn đang nằm trong tốp. Bình luận rôm rả và những lời tung hô, khen ngợi hết lời. Nhưng có thể thấy rõ, cô ta tuột xích rồi. Cái nguồn cảm hứng viết đã cạn nhiều phần. Tôi tin tháng này cô ta sẽ trắng bài cả thôi. Hoặc tháng tới, trong tương lai gần là thế. Bản thân cô ta đang lung lay trong toàn bộ. Những ý đồ để ý một chút sẽ thấy mâu thuẫn cả, ẩn trong những câu từ truyền cảm hứng và khích lệ, cô ta đang tuồn vào đầu người khác một con chíp đen đúa. Nó ôm rịt lấy từng mớ nơ ron, hút toàn bộ chất trắng lẫn chất xám trong tủy người. Tôi có thể trông thấy con chíp lần từ màn hình: nó trông như một con sâu bướm nhầy nhớp và béo mầm. Nó chui từ ánh sáng nhờ nhờ của máy tính, ngã xuống dưới bàn, lăn lộn trên lớp bàn vì ngã ngửa thân lên trên. Kế đó, nó sẽ co mình rồi lại duỗi ra như một con sâu, nó tiến tới chuột máy tính, bò lên trên tay người mà người ta còn chẳng cảm nhận thấy. Nó chui vào trong người. Lần theo những sợi thần kinh và ôm rịt trên đầu não.


Và chỉ cần khi người đó yếu thế, con chíp sẽ hiện nguyên hình. Nó sẽ đóng cọc trong não bộ, dứt toàn bộ những nơ ron chạy từ đầu ngón tay. Nó phá toàn bộ và tái tạo thành những dây nơ ron chạy bằng thể nhị phân. 1 và 0, thế là đủ toàn bộ.


Người ta vẫn tôn sùng Daisy, tung hô Daisy. Daisy không tuyên ngôn về những điều sai trái, tệ hơn thế, cô nói về những điều đúng. Những mã chíp không chệch một ly. Nó đánh trúng những con người dần mất cảm nhận về bản thân. Cô ta lôi ra chuyện về mớ cơ, chuyện về trí não, chuyện về trái tim. Và chẳng có chuyện gì là sai trong lời lẽ đó. Chúng đúng trong từng khắc một. Điều kinh khủng là cô ta đã tuồn ra một con chíp đen đúa trong lời lẽ đó, để con chíp ăn nằm trong máu người.


Và nó giết người ta.


Dần dần, dần dần. Người ta tiến về cái chết trong thể nhị phân.


Daisy cố tình làm điều đó. Tôi tin vậy.


***


Thi thấy tin nhắn từ một nick “The Ego”. Ava của cậu ta là hình một đôi mắt. Chúng một mí, hẹp và xếch ở cuối đuôi. Thi thấy rùng mình trong bức hình đã chỉnh đen trắng.Thi ngầm đánh giá khi đọc thoại tin nhắn. Một gã tử tế.


“Chào cậu. Không biết có thể dành thời gian để nói chuyện với cậu một chốc không nhỉ?”


Nhưng gã không nói chủ đề gã định nói. Gã muốn gì? Nhỡ... Tròng mắt Thi cụp nhìn về phía con chuột. Nó gõ ngón tay xuống dưới bàn. Nó có thể thoát ra trang web ngay lập tức và ngồi nghĩ bài viết kế tiếp. Tắt wifi, ngắt kết nối với thế giới, và quên đi bài viết lẫn chính mình. Đó là cách Daisy sẽ bắt đầu viết bài.


“Đây là tin nhắn tự động. Cảm ơn bạn đã nhắn tin cho Daisy. Hiện Daisy đang không online, mình sẽ cố gắng phản hồi tin nhắn sớm nhất có thể. Bạn có thể xem qua một vài bài viết của mình trong lúc chờ đợi nhé!”


Thi paste link bài viết và nhấn enter. Nhưng nó chưa tắt web vội. Thi chờ câu trả lời.


“Ha ha. Cậu đang ngồi đấy còn gì?”

“Có lẽ là lo lắng mình nói về chuyện gì nhỉ? Không có gì nhiều nhặn. Chỉ là vài cảm nghĩ của mình về bài viết của cậu thôi.”


Thi cảnh giác, lia mắt xung quanh. Chẳng lẽ theo dõi lén lút? Tin nhắn đã được xem.


“Vì đã lỡ viết tin nhắn tự động nên chắc cậu sẽ không trả lời luôn đâu. Ha ha. Thôi thì tớ nói luôn nhé. Dẫu sao thì đây là chuyện một chiều.”


“Tớ nghĩ cậu nên dừng việc gá vào đầu người ta con chíp thể nhị phân được rồi. Bên cạnh đó, cái hố đó cạn rồi. Cậu không viết nổi nữa đâu, cậu là người biết thừa chuyện đó. Con chíp cũng đang gá vào cậu thôi. Đó là biểu hiện.”


“Bằng những bình luận trực tiếp của cậu, cậu đang giết người ta trực tiếp hơn đấy. Có thể Daisy hay Lily thì đều tốt cả đấy, nhưng không ai đưa hoa khi người ta bị trói sắp chết cả. Đương nhiên, không phải cái chết máu chảy, đầu rơi, lạnh ngắt. Nên dừng được rồi Daisy ạ. Cậu biết niềm hoài nghi của cậu mà. Đừng dối thế. Chẳng lẽ cậu lại không phải người rõ nhất con chíp thể nhị phân?”


Thi rung chân. Mắt nó láo liên. Gân tay nổi lên một khối u nhỏ hình vuông. Nó không trả lời giọng mẹ gọi từ dưới nhà. Giọng mẹ vang, dội từ dưới tầng.

- Thi! Thi! Ơ hay con bé này! Thi ơi! Thi! Thi ơi!

***


Tháng 8 Daisy không có bài. Tôi có chút bất ngờ. Dầu bảo rằng cô ta đã cạn ý tưởng, nhưng tôi vẫn nghĩ cô ta sẽ cố viết. Và bài đó vẫn có lượt tương tác khá. Chỉ là chúng sẽ tụt dần. Thế mà…

Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi bấm vào giao diện cá nhân của Daisy. Chẳng có gì khác biệt cả. Vẫn là những lời lẽ cũ. Nông hời và sáo không.

Daisy… Sao vậy nhỉ?


***



“Tôi chẳng hiểu cậu đang muốn nói điều gì. Nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gán chíp lên ai cả? Dẫu sao cũng cảm ơn bạn vì đã cho cảm nhận về bài viết của mình.”


The Ego không nhắn tin nữa. Gã đọc tin nhắn và không làm gì cả. Daisy sợ sệt. Liệu gã có làm gì không? Giọng mẹ đã nín bặt dưới tầng. Daisy đổ một tầng mồ hôi và tay gõ lap đã run rẩy lạ. Khối u hình vuông dưới cổ tay bắt đầu di chuyển lên trên họng.


Cô gửi thêm một tin nhắn nữa.

“Nếu như người đó đọc dòng viết tươi vui, tích cực của tôi mà lại thấy rầu rĩ thì đó đâu phải lỗi của tôi? Khi tôi đã cố gắng hết sức. Tôi muốn họ hạnh phúc hơn, tôi đã gắng hết sức, sao giờ người ta chọn cái chết, lại là lỗi của tôi? Nếu nghĩ như cậu nói, thì xem chừng, chẳng bao giờ tôi có thể viết được. Tôi muốn lan tỏa năng lượng tích cực của mình, thế là sai à? Hay cậu chỉ đang đố kỵ và ảo tưởng?”


“Thêm một điều nữa, đúng, tôi cạn ý tưởng. Nhưng điều đó không làm tôi dừng lại. Kẻ dừng lại là kẻ thiếu niềm tin vào bản thân mình, mà đã thiếu niềm tin thì chẳng thể nào bước chân lên nổi con đường với tư cách là người cầm bút. Cậu hiểu chứ?”


Daisy thở hắt. Nó gõ liên tục. Những ngón bấm mạnh tay và tiếng bàn phim kêu “lạch cạch” càng lớn tợn.

- Thi! Làm gì mà không nghe mẹ gọi đấy? - Mẹ dừng lại - Ơ… Sao…

Thi trông thấy mẹ tròn mắt nhìn mình, tay gượng gạo che lên trên miệng.

- Sao… vậy? - Mẹ lần từng bước về phía Thi.

Con bé mặt đỏ lựng. Phía cổ lồi ra một khối hình vuông nho nhỏ.

Thông báo tin nhắn “tinh” một tiếng.


The Ego: “Chủ ngữ không dành cho người, viết chỉ cho cậu thôi.”


***


Tháng 9, một tác giả trẻ mới đã bắt đầu nổi trên trang web của tòa soạn: The Ego. Tôi đã theo dõi cậu chàng khoảng một năm. Cậu ta hiếm khi đăng một bài viết nào, phần nhiều là tự sự cá nhân. Chủ đề rất giống Daisy nhưng The Ego có một điều khác. Cậu ta không ném con chíp về phía ai cả. Có lẽ thế các bài của cậu ta thường xuất hiện cuối bảng xếp hạng.


Daisy cũng trở lại với hai bài viết mới trong tháng 9. Hai bài có lượng tương tác cao hơn The Ego, nhưng lượt xem đã giảm hơn so với tháng bảy và tháng sáu. Hố ý tưởng đã cạn, và những con chíp đã mài mòn cả. Chúng vẫn sống và ghim vào đầu người ta. Nhưng những chiêu trò và mánh khóe cũ không kích thích ai nhiều nữa.


Phần khác, tôi nghĩ đó cũng là một cú hích nếu Daisy đổi hướng con đường viết. Khả năng của Daisy thì có, nhưng mục đích thì chưa. Đó là vấn đề cốt cán nhất.
 

SanMoon

Gà con
Tham gia
22/5/21
Bài viết
32
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
SanMoon có lối văn trong sáng và hồn nhiên, câu từ có chất thơ nữa.
Đã biết chuốt câu và chú ý bố cục tuy nhiên SanMoon không dành quá nhiều khả năng cho bài viết này lên nếu mình nhận xét tổng thể sẽ không đúng với thực lực.
Mình cảm ơn nhận xét của cậu nhé! cuteonion41
 

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Tác giả: Daisy”


Thi kéo tới cuối bài viết tháng trước của mình. Nó mỉm cười trong khi tay xoa cằm. Lượt xem tăng hơn 300 lượt từ tối qua khiến Thi lại nằm trong tốp tác giả hot trong tháng 7 nhờ bài viết tháng trước.

- Thi!

Thi giật mình gập màn hình lap nhanh khi nghe giọng mẹ gọi giật từ cầu thang. Tiếng bước chân của mẹ Thi.

- Cuối tuần thi học kì, lo mà học cẩn thận. Cô vừa nhắn tin điểm thi thử rồi đấy. Điểm con cũng tốt, nhưng mẹ biết con còn làm được hơn thế. Nên gắng biết chưa? Mấy tháng nữa là thi chuyển cấp rồi đấy! - Mẹ đứng bên ngoài cửa chỉ lộ mỗi mặt.

Điểm 3 môn Văn, Toán, Anh của kì vừa rồi đều trên 8. Cũng khá, nhưng chẳng là gì cả. Thi nghĩ tới cô bạn lớp trưởng trong lớp cả ba môn đều 10 tròn đang chuẩn bị tham gia tranh biện giải quốc tế tại Singapore. Thi chờ mẹ lại lôi cô bạn đó hoặc cái Thương, bạn thân của nó, đoạt giải nhất trong một cuộc thi về piano toàn quốc.

- Không hiểu làm gì mà suốt ngày trong phòng, ôm mặt vào cái máy tính? Cuối tuần mẹ đăng kí thêm cho con một lớp học đàn đấy. Dạo này lười thế không biết!

Thi đáp gọn lỏn “vâng”. Học đàn cũng không tệ. Tuy thế, vấn đề quan trọng hơn thế là Thi đang không viết được. Trang giấy đã trống hai ngày nay, mà nay đã là hạn chót cho báo tháng tám - ngày hai bảy.


Mẹ không biết về Daisy, một Daisy mười bốn tuổi làm cộng tác viên cho một tòa soạn báo. Nhuận bút Daisy luôn nhận hàng tháng qua chị biên tập trên tòa soạn. Các bài đăng đều được hưởng ứng tốt, đến mức suốt mấy tháng qua, Daisy luôn là tác giả đứng đầu, vượt mặt anh chị lâu năm.


Mẹ không biết về điều đó.


***


Tôi không thích Daisy, một tác giả trẻ mới nổi gần đây. Những ý tưởng nông hời và đôi lời rỗng tuếch. Cô ta cần gì nhỉ? Tôi lướt trên giao diện cá nhân của Daisy.


“Mình đã nghĩ một lúc lâu giữa Daisy, cúc tiểu my, và Lily, hoa huệ tây. Cả hai đều là những loài hoa biểu trưng cho sự thanh khiết, chân thành, trong sáng. Giống như điều mình vẫn luôn mong. Mình luôn muốn những ngôn từ của mình có thể giúp các bạn trở nên mạnh mẽ, nhận được nguồn năng lượng tích cực như mình. Sau rốt, mình đã chọn Daisy, vì Daisy bên cạnh màu trắng ấy còn điểm sắc vàng, một màu sắc của nắng và lạc quan. Chúc các bạn một ngày tốt lành!”

“Khi bạn yêu thương chính mình, không phải ích kỷ, mà là yêu thương chính mình, bạn sẽ hiểu điều gì là tốt, là xấu. Từ đó, bạn biết cách vô cảm và tránh xa nguồn năng lượng tiêu cực. Bạn sẽ biết tự hào với bản thân kể cả những người xung quanh cố vùi dập hay chê bai bạn. “Nhưng làm sao tôi có thể yêu thương chính mình được đây?” Một câu hỏi hay đấy. Chúng ta phải gặp gỡ và kết nối với phần tâm hồn bên trong, phải biết đối thoại với chính mình. Lúc đó, bạn sẽ biết ai thực sự là người yêu thương mình thực sự, và bạn chẳng cần phải đổi thay vì những người yêu thương bạn sẽ yêu thương cả những khiếm khuyết của bạn mà thôi. Lúc đó, bạn sẽ ngừng chạy theo những điều vô vị phù du mà người đời vẫn cho là kích thích thú vị. Lúc đó, bạn sẽ mong muốn nhiều hơn để đi theo những con đường tích cực phủ đầy hoa, ngập mùi nắng và hương gió hòa quyện. Những niềm đau sẽ nở hoa trong hân hoan sáng bừng tâm trí. Biểu hiện của yêu thương bản thân là khi bạn có thể yêu thương những người xung quanh vô điều kiện, có thể cho đi, không ghen ghét, không lo lắng, không bất an và hoài nghi về mình. Vì chỉ khi bạn yêu thương mình nhiều và căng tràn, thì tình yêu ấy mới tràn ra xung quanh, vì thế, yêu thương bản thân chính là yêu thương những người xung quanh. Rồi thì những bình an và mãn nguyện sẽ lần nữa trở về, nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Mong bạn mau lớn để có thể thay đổi thế giới. Và điều đầu tiên trong hành trình đó, là thay đổi chính mình.”



Bài từ tháng 7 của cô ta vẫn đang nằm trong tốp. Bình luận rôm rả và những lời tung hô, khen ngợi hết lời. Nhưng có thể thấy rõ, cô ta tuột xích rồi. Cái nguồn cảm hứng viết đã cạn nhiều phần. Tôi tin tháng này cô ta sẽ trắng bài cả thôi. Hoặc tháng tới, trong tương lai gần là thế. Bản thân cô ta đang lung lay trong toàn bộ. Những ý đồ để ý một chút sẽ thấy mâu thuẫn cả, ẩn trong những câu từ truyền cảm hứng và khích lệ, cô ta đang tuồn vào đầu người khác một con chíp đen đúa. Nó ôm rịt lấy từng mớ nơ ron, hút toàn bộ chất trắng lẫn chất xám trong tủy người. Tôi có thể trông thấy con chíp lần từ màn hình: nó trông như một con sâu bướm nhầy nhớp và béo mầm. Nó chui từ ánh sáng nhờ nhờ của máy tính, ngã xuống dưới bàn, lăn lộn trên lớp bàn vì ngã ngửa thân lên trên. Kế đó, nó sẽ co mình rồi lại duỗi ra như một con sâu, nó tiến tới chuột máy tính, bò lên trên tay người mà người ta còn chẳng cảm nhận thấy. Nó chui vào trong người. Lần theo những sợi thần kinh và ôm rịt trên đầu não.


Và chỉ cần khi người đó yếu thế, con chíp sẽ hiện nguyên hình. Nó sẽ đóng cọc trong não bộ, dứt toàn bộ những nơ ron chạy từ đầu ngón tay. Nó phá toàn bộ và tái tạo thành những dây nơ ron chạy bằng thể nhị phân. 1 và 0, thế là đủ toàn bộ.


Người ta vẫn tôn sùng Daisy, tung hô Daisy. Daisy không tuyên ngôn về những điều sai trái, tệ hơn thế, cô nói về những điều đúng. Những mã chíp không chệch một ly. Nó đánh trúng những con người dần mất cảm nhận về bản thân. Cô ta lôi ra chuyện về mớ cơ, chuyện về trí não, chuyện về trái tim. Và chẳng có chuyện gì là sai trong lời lẽ đó. Chúng đúng trong từng khắc một. Điều kinh khủng là cô ta đã tuồn ra một con chíp đen đúa trong lời lẽ đó, để con chíp ăn nằm trong máu người.


Và nó giết người ta.


Dần dần, dần dần. Người ta tiến về cái chết trong thể nhị phân.


Daisy cố tình làm điều đó. Tôi tin vậy.


***


Thi thấy tin nhắn từ một nick “The Ego”. Ava của cậu ta là hình một đôi mắt. Chúng một mí, hẹp và xếch ở cuối đuôi. Thi thấy rùng mình trong bức hình đã chỉnh đen trắng.Thi ngầm đánh giá khi đọc thoại tin nhắn. Một gã tử tế.


“Chào cậu. Không biết có thể dành thời gian để nói chuyện với cậu một chốc không nhỉ?”


Nhưng gã không nói chủ đề gã định nói. Gã muốn gì? Nhỡ... Tròng mắt Thi cụp nhìn về phía con chuột. Nó gõ ngón tay xuống dưới bàn. Nó có thể thoát ra trang web ngay lập tức và ngồi nghĩ bài viết kế tiếp. Tắt wifi, ngắt kết nối với thế giới, và quên đi bài viết lẫn chính mình. Đó là cách Daisy sẽ bắt đầu viết bài.


“Đây là tin nhắn tự động. Cảm ơn bạn đã nhắn tin cho Daisy. Hiện Daisy đang không online, mình sẽ cố gắng phản hồi tin nhắn sớm nhất có thể. Bạn có thể xem qua một vài bài viết của mình trong lúc chờ đợi nhé!”


Thi paste link bài viết và nhấn enter. Nhưng nó chưa tắt web vội. Thi chờ câu trả lời.


“Ha ha. Cậu đang ngồi đấy còn gì?”

“Có lẽ là lo lắng mình nói về chuyện gì nhỉ? Không có gì nhiều nhặn. Chỉ là vài cảm nghĩ của mình về bài viết của cậu thôi.”


Thi cảnh giác, lia mắt xung quanh. Chẳng lẽ theo dõi lén lút? Tin nhắn đã được xem.


“Vì đã lỡ viết tin nhắn tự động nên chắc cậu sẽ không trả lời luôn đâu. Ha ha. Thôi thì tớ nói luôn nhé. Dẫu sao thì đây là chuyện một chiều.”


“Tớ nghĩ cậu nên dừng việc gá vào đầu người ta con chíp thể nhị phân được rồi. Bên cạnh đó, cái hố đó cạn rồi. Cậu không viết nổi nữa đâu, cậu là người biết thừa chuyện đó. Con chíp cũng đang gá vào cậu thôi. Đó là biểu hiện.”


“Bằng những bình luận trực tiếp của cậu, cậu đang giết người ta trực tiếp hơn đấy. Có thể Daisy hay Lily thì đều tốt cả đấy, nhưng không ai đưa hoa khi người ta bị trói sắp chết cả. Đương nhiên, không phải cái chết máu chảy, đầu rơi, lạnh ngắt. Nên dừng được rồi Daisy ạ. Cậu biết niềm hoài nghi của cậu mà. Đừng dối thế. Chẳng lẽ cậu lại không phải người rõ nhất con chíp thể nhị phân?”


Thi rung chân. Mắt nó láo liên. Gân tay nổi lên một khối u nhỏ hình vuông. Nó không trả lời giọng mẹ gọi từ dưới nhà. Giọng mẹ vang, dội từ dưới tầng.

- Thi! Thi! Ơ hay con bé này! Thi ơi! Thi! Thi ơi!

***


Tháng 8 Daisy không có bài. Tôi có chút bất ngờ. Dầu bảo rằng cô ta đã cạn ý tưởng, nhưng tôi vẫn nghĩ cô ta sẽ cố viết. Và bài đó vẫn có lượt tương tác khá. Chỉ là chúng sẽ tụt dần. Thế mà…

Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi bấm vào giao diện cá nhân của Daisy. Chẳng có gì khác biệt cả. Vẫn là những lời lẽ cũ. Nông hời và sáo không.

Daisy… Sao vậy nhỉ?


***



“Tôi chẳng hiểu cậu đang muốn nói điều gì. Nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gán chíp lên ai cả? Dẫu sao cũng cảm ơn bạn vì đã cho cảm nhận về bài viết của mình.”


The Ego không nhắn tin nữa. Gã đọc tin nhắn và không làm gì cả. Daisy sợ sệt. Liệu gã có làm gì không? Giọng mẹ đã nín bặt dưới tầng. Daisy đổ một tầng mồ hôi và tay gõ lap đã run rẩy lạ. Khối u hình vuông dưới cổ tay bắt đầu di chuyển lên trên họng.


Cô gửi thêm một tin nhắn nữa.

“Nếu như người đó đọc dòng viết tươi vui, tích cực của tôi mà lại thấy rầu rĩ thì đó đâu phải lỗi của tôi? Khi tôi đã cố gắng hết sức. Tôi muốn họ hạnh phúc hơn, tôi đã gắng hết sức, sao giờ người ta chọn cái chết, lại là lỗi của tôi? Nếu nghĩ như cậu nói, thì xem chừng, chẳng bao giờ tôi có thể viết được. Tôi muốn lan tỏa năng lượng tích cực của mình, thế là sai à? Hay cậu chỉ đang đố kỵ và ảo tưởng?”


“Thêm một điều nữa, đúng, tôi cạn ý tưởng. Nhưng điều đó không làm tôi dừng lại. Kẻ dừng lại là kẻ thiếu niềm tin vào bản thân mình, mà đã thiếu niềm tin thì chẳng thể nào bước chân lên nổi con đường với tư cách là người cầm bút. Cậu hiểu chứ?”


Daisy thở hắt. Nó gõ liên tục. Những ngón bấm mạnh tay và tiếng bàn phim kêu “lạch cạch” càng lớn tợn.

- Thi! Làm gì mà không nghe mẹ gọi đấy? - Mẹ dừng lại - Ơ… Sao…

Thi trông thấy mẹ tròn mắt nhìn mình, tay gượng gạo che lên trên miệng.

- Sao… vậy? - Mẹ lần từng bước về phía Thi.

Con bé mặt đỏ lựng. Phía cổ lồi ra một khối hình vuông nho nhỏ.

Thông báo tin nhắn “tinh” một tiếng.


The Ego: “Chủ ngữ không dành cho người, viết chỉ cho cậu thôi.”


***


Tháng 9, một tác giả trẻ mới đã bắt đầu nổi trên trang web của tòa soạn: The Ego. Tôi đã theo dõi cậu chàng khoảng một năm. Cậu ta hiếm khi đăng một bài viết nào, phần nhiều là tự sự cá nhân. Chủ đề rất giống Daisy nhưng The Ego có một điều khác. Cậu ta không ném con chíp về phía ai cả. Có lẽ thế các bài của cậu ta thường xuất hiện cuối bảng xếp hạng.


Daisy cũng trở lại với hai bài viết mới trong tháng 9. Hai bài có lượng tương tác cao hơn The Ego, nhưng lượt xem đã giảm hơn so với tháng bảy và tháng sáu. Hố ý tưởng đã cạn, và những con chíp đã mài mòn cả. Chúng vẫn sống và ghim vào đầu người ta. Nhưng những chiêu trò và mánh khóe cũ không kích thích ai nhiều nữa.


Phần khác, tôi nghĩ đó cũng là một cú hích nếu Daisy đổi hướng con đường viết. Khả năng của Daisy thì có, nhưng mục đích thì chưa. Đó là vấn đề cốt cán nhất.
Mình vừa đọc vừa nín thở luôn, trời ạ:v:v:v. Nhưng hình như Chanh sử dụng đại từ nhân xưng hơi lủng củng thì phải? Mình thấy lúc thì '' bạn'' lúc thì '' cậu" nè.
 
Bên trên