Re:
Ấp tập viết
Thứ Bảy gấp cuốn nhật ký đầu tiên của cậu lại dù hai đứa cùng đang đọc dở. Cậu bâng quơ nói khi quay ngược người về hướng mép giường phía còn lại.
“Buồn ngủ quá.”
Thứ Bảy ôm rịt cuốn sổ, nằm im trong cái nắng đầu hè đổ trùm lấy cậu.
Lúc ấy, đột nhiên tôi nghĩ rằng mình và Thứ Bảy sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa.
***
Tôi gọi cậu là Thứ Bảy vì hồi còn mập mờ, tôi với cậu hay hẹn gặp nhau vào cuối tuần. Thứ Bảy dong dỏng, dù không quá cao (nếu không muốn nói là thấp) nhưng tay chân trông mảnh khảnh nên tổng thể lại ưa nhìn. Khuôn ngực gầy gò, bù lại bờ vai dày, vuông vức khiến cậu có cảm giác vững chãi hơn là mong manh. Cảm giác về Thứ Bảy khiến tôi nghĩ tới mấy cậu học sinh thông minh nhưng lười biếng. Sự uể oải toát ra từ đuôi mắt dài, kéo trễ xuống, làn da trắng hơi xanh xao, môi khô và đầu tóc rối bù như vừa tỉnh ngủ. Mỗi khi nhớ về Thứ Bảy, bao giờ hiện ra trong đầu tôi cũng là hình ảnh cậu và chiếc giường dính chặt lấy nhau. Nhớ về sự thả lỏng, một bàn tay để lơi hay đôi chân gác lên thành ghế sofa lửng lơ trên mặt đất.
Thứ Bảy và tôi quen nhau ba tháng. Cậu có hứng thú với tôi trước, đưa ra đề nghị và cho tôi một tuần để suy nghĩ thêm. Tôi không chắc cậu ta thực sự thích tôi, kể cả cho tới bây giờ tôi cũng cho rằng như vậy. Chẳng hiểu lý do gì mà tôi đã chọn nhúng chân khô vào vũng nước. Chắc tôi cũng có hứng thú với cậu ta nhiều hơn tôi nghĩ, và thêm nữa, tôi tò mò, tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Rằng kiểu người của tôi và cậu ta nếu yêu đương sẽ ra cái dạng gì. Thành thật, Thứ Bảy không phải mẫu hình tượng người yêu tôi hướng tới, thêm nữa, tôi và Thứ Bảy không có nhiều tương tác với nhau trước đây. Chúng tôi đều là kiểu người mờ nhạt cô độc, kiểu người sẽ chọn dãy giữa hàng thứ tư khi đến lớp sớm, và thật tốt, nếu đó là một bàn đơn.
Nghĩ lại, tôi không biết phải gói gọn ba tháng đó trong từ ngữ nào. “Khác hoàn toàn trước kia” thì cũng không đúng, mà “y như trước” thì cũng không hẳn. Cả tôi và cậu đều là dạng kiệm lời và hiếm khi bày tỏ, gia đình cả hai cũng là gia đình bình thường làm ăn khá, ít có tổn thương hay vấn đề nào lớn mà không tự mình giải quyết được. Chúng tôi hẹn nhau, lúc thì ở quán nước, lúc thì ở nhà Thứ Bảy. Có khi tôi nấu, có khi cậu nấu, vừa ăn vừa kể vài chuyện trước kia, hay cuốn truyện cậu đang đọc, bộ phim tôi thích xem. Dù thế khi ngẫm lại, tôi nghĩ mình thích cảm giác ở bên cạnh Thứ Bảy. Một cảm giác yên tâm rằng “có một người đang ở đó”. Tôi không biết diễn tả trạng thái đó thế nào, nhưng việc ấy làm tôi cảm thấy an toàn. Điều duy nhất làm tôi lấn cấn chỉ là, khi ở bên cạnh Thứ Bảy, tôi luôn là một con-bé-ở-bên-cạnh-Thứ-Bảy. Thế không phải không tốt, tôi thích phiên bản ấy của mình. Nhưng nó không đủ, nó không đủ với tôi. Mà tôi không biết làm cách nào để có thể mở rộng cái khung đó ra. Khi đang loay hoay thì thời hạn ba tháng đã kết thúc. Tôi không nghĩ kéo dài thời gian thì con đường sẽ mở, vì vậy tôi bảo rằng tôi không muốn tiến thêm nữa. May mắn là Thứ Bảy cũng cảm thấy thế.
“Tốt quá.”
Đó cũng là tin nhắn cuối cùng trước khi chúng tôi không còn kết nối nào. Thứ Bảy dường như bốc hơi khỏi thế giới của tôi, cho tới dạo gần đây, cậu mới quay trở lại.
***
Thứ Bảy ngủ thật, trong khi vẫn ôm chặt cuốn sổ.
Tôi nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của cậu.
Vẫn như ngày xưa, hồi chúng tôi mới quen nhau, tôi trông thấy ngực cậu phập phồng, tiếng thở đều đặn trong khi môi mở mấp máy. Tưởng như thời gian ba tháng ấy quay ngược trở về. Thứ Bảy vẫn là Thứ Bảy và tôi vẫn là tôi của ngày đó, chẳng có gì thay đổi, kể cả mối quan hệ đang-tìm-hiểu này.
Tôi vươn tay sờ lên mái tóc bông xù của Thứ Bảy. Cảm giác trên tay rất chân thật, còn cảm giác “luôn có một người ở đó” mơ hồ đã nhạt bớt.
Thực tế khi Thứ Bảy rời đi, không có sự đảo lộn nào trong thế giới của tôi. Tôi vẫn hàng ngày làm những việc như trước kia, sống cuộc đời như trước kia. Chân nhúng vào vũng nước rồi cũng sẽ khô. Vẫn có lúc tôi quên mất mình đã thôi nói chuyện với Thứ Bảy, hơn một lần tôi suýt gửi cậu bộ phim có vẻ hợp gu cậu. Tôi không biết vì sao mình lại lần lữa. Chẳng phải chúng tôi vẫn là bạn sao? Nhưng chưa bao giờ tôi gửi gì cho cậu sau ngày đó.
Và Thứ Bảy nhắn tin vào sáng nay.
“Mày tới gặp tao được không?”
Tôi vẫn còn đang hơi mơ màng. Dấu ba chấm lơ lửng trong hộp thoại rồi biến mất, rồi lại xuất hiện.
“Nhà tao.”
“Hai giờ chiều?”
Trong khi tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì điện thoại đổ chuông lần nữa. Là cậu.
Tôi bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng quen thuộc. Qua điện thoại có vẻ âm thanh có chút rè hơn. Tôi không biết điều gì khiến cậu vội vàng tới thế.
“Alo?”
“Alo.”
Khoảng ngượng ngập dò xét. Tôi nghe tiếng thở khe khẽ.
“Mày gọi gì?” Tôi thở dài, lên tiếng trước.
“Ừm… Tao nhắn tin cho mày rồi đấy.” Thứ Bảy ngập ngừng.
“Tao thấy rồi.”
Tôi không nghe thấy âm thanh trả lời, chỉ là không hiểu sao cảm giác như thể trái tim mình đang treo lơ lửng trên không. Chính tôi cũng đang chờ đợi quyết định của mình. Nhỉ?
“Sao mày…?”
“Mày sang nhé?”
Chúng tôi nói cùng một lúc. Âm thanh của Thứ Bảy vang vọng trong đầu tôi, lặp đi lặp lại.
“Tao mới mổ mắt, đột nhiên nghĩ tới mày. Mai là mắt tao bình thường.”
“Ồ…”
“Tự dưng tao muốn cho mày biết.”
Tôi không nói gì nữa, vừa cảm giác thở phào nhẹ nhõm, vừa băn khoăn. Dù sao thì tôi cũng đang ở đây, nhà của Thứ Bảy, không có người lớn nào: Tôi đã đồng ý.
Thật lòng tôi không muốn tôi trở lại cái khung cũ, trở thành con-bé-ở-bên-cạnh-Thứ-Bảy, điều mà tôi nghĩ cậu vẫn đang trông đợi ở tôi.
“Mày không cần phải nghĩ mình sẽ cố trở lại như trước.” Cậu vừa gặm miếng đùi gà sốt mật vừa bảo tôi. “Tao chỉ nghĩ là nếu mà không làm bạn với mày thì phí.”
Tôi không tin lời Thứ Bảy. Tôi biết Thứ Bảy cần gì đó ở tôi, và vì thế Thứ Bảy mới sốt sắng tới thế. Tuy nhiên, trong tôi vẫn còn một suy nghĩ khác, tôi tin rằng mình sẽ không bị lừa, và Thứ Bảy sẽ không hại tôi, dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy sẽ không hại tôi. Bằng cách nào đó thì việc cứ để kệ đến đâu thì đến đã khiến tôi phần nào bớt áp lực về cái khung cũ.
Cuốn nhật ký của Thứ Bảy là cậu ta mang ra sau khi ăn xong. Nó được viết vào lúc cậu bắt đầu đi mổ mắt. Và giờ thì Thứ Bảy đã ngủ, ngủ thật. Hoàn toàn thả lỏng, tôi đẩy nhẹ bàn tay rơi bên ngoài giường ngủ của cậu.
Thật kỳ lạ. Tôi bật cười về cả cậu và chính mình. Về cách cả bàn chân của mình đã nhúng hẳn vào vũng nước.
“Mày thì quan trọng với tao, nhưng tao cũng muốn tao quan trọng với mày.”
Đó là lời khi nãy Thứ Bảy nói lúc cậu để miếng xương gà gặm xong vào bát.
“Đồ điên.” Tôi thầm mắng Thứ Bảy mặc kệ cậu ta đã ngủ say, chẳng biết trời trăng gì. “Ôi, mình cũng điên rồi.”
Tôi lắc lắc đầu mỉm cười.
Đột nhiên tôi ngờ ngợ về một thứ gì đó. Một thứ gì đó mà tôi không biết, nhưng đã sẵn sàng để bắt đầu thử.
***
“Buồn ngủ quá.”
Thứ Bảy ôm rịt cuốn sổ, nằm im trong cái nắng đầu hè đổ trùm lấy cậu.
Lúc ấy, đột nhiên tôi nghĩ rằng mình và Thứ Bảy sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa.
***
Tôi gọi cậu là Thứ Bảy vì hồi còn mập mờ, tôi với cậu hay hẹn gặp nhau vào cuối tuần. Thứ Bảy dong dỏng, dù không quá cao (nếu không muốn nói là thấp) nhưng tay chân trông mảnh khảnh nên tổng thể lại ưa nhìn. Khuôn ngực gầy gò, bù lại bờ vai dày, vuông vức khiến cậu có cảm giác vững chãi hơn là mong manh. Cảm giác về Thứ Bảy khiến tôi nghĩ tới mấy cậu học sinh thông minh nhưng lười biếng. Sự uể oải toát ra từ đuôi mắt dài, kéo trễ xuống, làn da trắng hơi xanh xao, môi khô và đầu tóc rối bù như vừa tỉnh ngủ. Mỗi khi nhớ về Thứ Bảy, bao giờ hiện ra trong đầu tôi cũng là hình ảnh cậu và chiếc giường dính chặt lấy nhau. Nhớ về sự thả lỏng, một bàn tay để lơi hay đôi chân gác lên thành ghế sofa lửng lơ trên mặt đất.
Thứ Bảy và tôi quen nhau ba tháng. Cậu có hứng thú với tôi trước, đưa ra đề nghị và cho tôi một tuần để suy nghĩ thêm. Tôi không chắc cậu ta thực sự thích tôi, kể cả cho tới bây giờ tôi cũng cho rằng như vậy. Chẳng hiểu lý do gì mà tôi đã chọn nhúng chân khô vào vũng nước. Chắc tôi cũng có hứng thú với cậu ta nhiều hơn tôi nghĩ, và thêm nữa, tôi tò mò, tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Rằng kiểu người của tôi và cậu ta nếu yêu đương sẽ ra cái dạng gì. Thành thật, Thứ Bảy không phải mẫu hình tượng người yêu tôi hướng tới, thêm nữa, tôi và Thứ Bảy không có nhiều tương tác với nhau trước đây. Chúng tôi đều là kiểu người mờ nhạt cô độc, kiểu người sẽ chọn dãy giữa hàng thứ tư khi đến lớp sớm, và thật tốt, nếu đó là một bàn đơn.
Nghĩ lại, tôi không biết phải gói gọn ba tháng đó trong từ ngữ nào. “Khác hoàn toàn trước kia” thì cũng không đúng, mà “y như trước” thì cũng không hẳn. Cả tôi và cậu đều là dạng kiệm lời và hiếm khi bày tỏ, gia đình cả hai cũng là gia đình bình thường làm ăn khá, ít có tổn thương hay vấn đề nào lớn mà không tự mình giải quyết được. Chúng tôi hẹn nhau, lúc thì ở quán nước, lúc thì ở nhà Thứ Bảy. Có khi tôi nấu, có khi cậu nấu, vừa ăn vừa kể vài chuyện trước kia, hay cuốn truyện cậu đang đọc, bộ phim tôi thích xem. Dù thế khi ngẫm lại, tôi nghĩ mình thích cảm giác ở bên cạnh Thứ Bảy. Một cảm giác yên tâm rằng “có một người đang ở đó”. Tôi không biết diễn tả trạng thái đó thế nào, nhưng việc ấy làm tôi cảm thấy an toàn. Điều duy nhất làm tôi lấn cấn chỉ là, khi ở bên cạnh Thứ Bảy, tôi luôn là một con-bé-ở-bên-cạnh-Thứ-Bảy. Thế không phải không tốt, tôi thích phiên bản ấy của mình. Nhưng nó không đủ, nó không đủ với tôi. Mà tôi không biết làm cách nào để có thể mở rộng cái khung đó ra. Khi đang loay hoay thì thời hạn ba tháng đã kết thúc. Tôi không nghĩ kéo dài thời gian thì con đường sẽ mở, vì vậy tôi bảo rằng tôi không muốn tiến thêm nữa. May mắn là Thứ Bảy cũng cảm thấy thế.
“Tốt quá.”
Đó cũng là tin nhắn cuối cùng trước khi chúng tôi không còn kết nối nào. Thứ Bảy dường như bốc hơi khỏi thế giới của tôi, cho tới dạo gần đây, cậu mới quay trở lại.
***
Thứ Bảy ngủ thật, trong khi vẫn ôm chặt cuốn sổ.
Tôi nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của cậu.
Vẫn như ngày xưa, hồi chúng tôi mới quen nhau, tôi trông thấy ngực cậu phập phồng, tiếng thở đều đặn trong khi môi mở mấp máy. Tưởng như thời gian ba tháng ấy quay ngược trở về. Thứ Bảy vẫn là Thứ Bảy và tôi vẫn là tôi của ngày đó, chẳng có gì thay đổi, kể cả mối quan hệ đang-tìm-hiểu này.
Tôi vươn tay sờ lên mái tóc bông xù của Thứ Bảy. Cảm giác trên tay rất chân thật, còn cảm giác “luôn có một người ở đó” mơ hồ đã nhạt bớt.
Thực tế khi Thứ Bảy rời đi, không có sự đảo lộn nào trong thế giới của tôi. Tôi vẫn hàng ngày làm những việc như trước kia, sống cuộc đời như trước kia. Chân nhúng vào vũng nước rồi cũng sẽ khô. Vẫn có lúc tôi quên mất mình đã thôi nói chuyện với Thứ Bảy, hơn một lần tôi suýt gửi cậu bộ phim có vẻ hợp gu cậu. Tôi không biết vì sao mình lại lần lữa. Chẳng phải chúng tôi vẫn là bạn sao? Nhưng chưa bao giờ tôi gửi gì cho cậu sau ngày đó.
Và Thứ Bảy nhắn tin vào sáng nay.
“Mày tới gặp tao được không?”
Tôi vẫn còn đang hơi mơ màng. Dấu ba chấm lơ lửng trong hộp thoại rồi biến mất, rồi lại xuất hiện.
“Nhà tao.”
“Hai giờ chiều?”
Trong khi tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì điện thoại đổ chuông lần nữa. Là cậu.
Tôi bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng quen thuộc. Qua điện thoại có vẻ âm thanh có chút rè hơn. Tôi không biết điều gì khiến cậu vội vàng tới thế.
“Alo?”
“Alo.”
Khoảng ngượng ngập dò xét. Tôi nghe tiếng thở khe khẽ.
“Mày gọi gì?” Tôi thở dài, lên tiếng trước.
“Ừm… Tao nhắn tin cho mày rồi đấy.” Thứ Bảy ngập ngừng.
“Tao thấy rồi.”
Tôi không nghe thấy âm thanh trả lời, chỉ là không hiểu sao cảm giác như thể trái tim mình đang treo lơ lửng trên không. Chính tôi cũng đang chờ đợi quyết định của mình. Nhỉ?
“Sao mày…?”
“Mày sang nhé?”
Chúng tôi nói cùng một lúc. Âm thanh của Thứ Bảy vang vọng trong đầu tôi, lặp đi lặp lại.
“Tao mới mổ mắt, đột nhiên nghĩ tới mày. Mai là mắt tao bình thường.”
“Ồ…”
“Tự dưng tao muốn cho mày biết.”
Tôi không nói gì nữa, vừa cảm giác thở phào nhẹ nhõm, vừa băn khoăn. Dù sao thì tôi cũng đang ở đây, nhà của Thứ Bảy, không có người lớn nào: Tôi đã đồng ý.
Thật lòng tôi không muốn tôi trở lại cái khung cũ, trở thành con-bé-ở-bên-cạnh-Thứ-Bảy, điều mà tôi nghĩ cậu vẫn đang trông đợi ở tôi.
“Mày không cần phải nghĩ mình sẽ cố trở lại như trước.” Cậu vừa gặm miếng đùi gà sốt mật vừa bảo tôi. “Tao chỉ nghĩ là nếu mà không làm bạn với mày thì phí.”
Tôi không tin lời Thứ Bảy. Tôi biết Thứ Bảy cần gì đó ở tôi, và vì thế Thứ Bảy mới sốt sắng tới thế. Tuy nhiên, trong tôi vẫn còn một suy nghĩ khác, tôi tin rằng mình sẽ không bị lừa, và Thứ Bảy sẽ không hại tôi, dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy sẽ không hại tôi. Bằng cách nào đó thì việc cứ để kệ đến đâu thì đến đã khiến tôi phần nào bớt áp lực về cái khung cũ.
Cuốn nhật ký của Thứ Bảy là cậu ta mang ra sau khi ăn xong. Nó được viết vào lúc cậu bắt đầu đi mổ mắt. Và giờ thì Thứ Bảy đã ngủ, ngủ thật. Hoàn toàn thả lỏng, tôi đẩy nhẹ bàn tay rơi bên ngoài giường ngủ của cậu.
Thật kỳ lạ. Tôi bật cười về cả cậu và chính mình. Về cách cả bàn chân của mình đã nhúng hẳn vào vũng nước.
“Mày thì quan trọng với tao, nhưng tao cũng muốn tao quan trọng với mày.”
Đó là lời khi nãy Thứ Bảy nói lúc cậu để miếng xương gà gặm xong vào bát.
“Đồ điên.” Tôi thầm mắng Thứ Bảy mặc kệ cậu ta đã ngủ say, chẳng biết trời trăng gì. “Ôi, mình cũng điên rồi.”
Tôi lắc lắc đầu mỉm cười.
Đột nhiên tôi ngờ ngợ về một thứ gì đó. Một thứ gì đó mà tôi không biết, nhưng đã sẵn sàng để bắt đầu thử.
***
Chỉnh sửa lần cuối: